Em bé gần 6 tuổi
Em bé được "người Ý" dạy bảo nên bạn rất ngăn nắp, mà mẹ nhận thấy 1 phần do bạn "khoái được khen" nên cứ là nỗ lực hết sức. Phòng của bản rất là gọn gàng, 1 tuần bản dọn dẹp ngăn nắp 1 lần, nhưng không lần nào chịu vất đồ chơi cũ đi! (:( ) sáng nào thức giấc bạn cũng sắp xếp lại giường chiếu và gấp pijamas cho vào bên phía dưới gối. Chỉ có hôm nào bạn thức trễ quá, mẹ hối thúc thì bạn mới chần chừ không làm thôi. mỗi lần bạn dọn dẹp, bố mẹ khen bạn dữ thần lắm, nên bạn khóa mê tơi, cả ngày cứ léo nhéo hỏi lại "mamma thấy con ngoan ko? NGOAN HƠN MAMMA ko? phòng con sạch đẹp HƠN PHÒNG CỦA MAMMA đúng không?" Mệt quạ!! 😌
Em bé sống với người Ý nên quần quần áo áo đầu đầu, tóc tóc lúc nào cũng phải "lượt là". nói thật, mẹ em tóc dài nhưng 1 tháng rờ vô cây lược 1 lần, toàn xài mấy ngón tay! cái này chắc do mẹ em vô tâm và lười thì đúng hơn! 😎 trong khi tóc bạn nhỏ ngắn hơn, chả cần chải nó cũng tự thẳng, vậy mà mỗi lần tắm rửa xong, nhất định ngồi chải cho bằng hết từng cọng 1 😅 cho bản đi học bơi đã mệt, còn phải chờ bãn chải đầu nữa! 😒
Bạn có những ý tưởng rất tếu mà chỉ có trẻ con mới có, ví như:
Có lần bà nội nói nhà trên lầu đang rao bán, bạn trả lời "nếu bán nhà cần phải có 1 cái SHOP KHỔNG LỒ ha bà nội?" :p hahha! bạn nghĩ những căn nhà ấy phải được cho vào cái siêu thị y như bán cá bán thịt. 😎
Mới bé xíu mà "yêu đương dữ lắm nhe", ngày valentine, làm 1 cái thiệp trái tim đỏ chóe đủ mọi kích cỡ, hý hoáy tự ghi "Asia Federico buon san valentino" (ý là Asia và bạn Federico mừng ngày valentine). Rồi mỗi lần đi ngang qua hộc tủ của bạn giai này là ỏn ẻn nói "ôi, Federico, bạn federico" cứ như bọn gái đang tương tư ấy giời ạ. Nhìn nó mà má nó nổi hết da gà! 😅 về nhà thì luôn miệng nói con sẽ cưới bạn Federico, hôm sau lại nói "chắc con sẽ cưới bạn Elia" hôm sau nữa lại nói "thôi con cưới luôn 2 bạn cho đều" 😕 xong lại nói "Quậy sẽ có 2 đứa con" - "ủa, thật hả, sao vậy?" - "vì con có 2 ông chồng, mamma không nhớ sao?" - "ờ ờ, nhớ roài" 😌
Bà nội bị đụng xe, nứt xương ngực, phải ngồi 1 chỗ cả gần tháng nay, đau lắm, ho, thở cũng đau. Quậy thương bà, nên mỗi lần kêu qua nhà chơi với bà thì dù không mê lắm (vì lẽ ra qua nhà bạn Giulia chơi) bạn cũng chịu qua, không có ca thán gì. Khi qua thì tự làm hết mọi việc, mẹ nhắc giúp bà nội lấy vật dụng nếu con làm được vì bà bệnh, đau đó. Nên bạn ngoan lắm. :)
6 tuổi nên cũng cứng đầu, nhưng nhờ bố mẹ sửa từ nhỏ, nên không dám sai vặt người khác, ví như nó lên giường rồi mới nhớ không mang con thú nhồi bông theo để ngủ, thi thoảng nói mẹ "mẹ mang tiger lại cho con" - có hôm mẹ làm, rồi nó cám ơn mẹ, có hôm mẹ nói con tự đi lấy đi - Tại sao mamma? mamma đang đứng trong khi con nằm rồi, mamma làm đi" - có nhớ mamma hay nói mamma không giúp con những thứ con làm được hay không? chân con có bị đau gì đâu mà không tự chạy đi lấy, Quậy đi lấy đi". hoặc khi sắp xếp bàn ăn, mẹ kêu giúp mẹ mang đồ lên bàn mà cày bừa nói không là mẹ nói "vậy khi con xin qua nhà bạn chơi, xin đi xem kịch, mẹ cũng sẽ nói không đó nha, vậy cho công bằng" thế là làm ngay không cần nói lần thứ 2. Qua nhà ông bà nội, ông bà thi thoảng có cái tính của người Ý "nhà mình thì con cháu là khách, qua là ngồi đó hưởng, nếu ko tự giác làm thì ông bà cũng tự hầu chúng chứ không nhờ vả hay bắt làm gì" mình rất không thích cách tính này. Hôm nọ Quậy dọn bàn xong, ai cũng đâu vào đấy thì thiếu 2 cái muỗng, mẹ nói "Quậy chạy lấy muỗng giúp mẹ cái" (có kèm chữ please, luôn luôn kèm chữ please và sau đó là cám ơn). Nó nói "con đang ăn, ai đi lấy đi". Ông nội lập tức tính đứng dậy lấy, mẹ mời ông ngồi xuống và nói "ai cũng có việc, và làm việc cả ngày, con trẻ khỏe, con giúp mọi người đi lấy đi" - "ôi! mamma" - "mamma không nhờ con nữa, là mệnh lệnh, đi xuống bếp lấy 2 cái muỗng lên đây cho mamma". Và mình nhắc ông bà, nó qua thì bắt nó làm những thứ trong sức của nó, nó không làm thì cứ bảo "là mệnh lệnh, và làm đi". có lẽ cách dạy này vẫn còn gia trưởng, và mình cũng không giếu giếm việc mình khá cổ hũ trong vấn đề này. Mình đã giải thích tại sao bạn nên và phải làm những việc nhỏ trong sức của bạn khi người lớn nhờ mà bạn lười không làm thì buộc phải biện pháp mạnh thôi. Mình thấy trẻ con bên đây ăn sẵn riết quen, được cho những "dịch vụ trẻ con" nhiều quá riết hư (ngay cả mình khi nhỏ cũng như vậy). Có lẽ bố mẹ thương quá, nhường con miếng ăn ngon, nhường con những thứ tốt đẹp, cho phép con ăn trước mọi người riết quen thói, tới khi 17, 18 tuổi không biết những phép lịch sự tối thiểu, không biết yêu thương, nhường nhịn ngường lớn tuổi, với mình như vậy là vô tâm, và hỗn! Ví như khi ăn, miếng nào ngon, bố mẹ dành hết cho con, tới khi ăn nguyên bàn, nó lựa miếng ngon cho vô tô nó, miếng nào có mỡ không thích hay có rau không thích, là cứ vất hết vô tô bố mẹ và xem đó là việc vô cùng bình thường. hoặc trong bát còn 1 miếng cuối cùng, tự giác lấy ăn hết, không hỏi xem có ai muốn ăn thêm không. học được từ bản thân và nhìn xung quanh, mình dạy bạn nhỏ từ bé, khi ăn không được lựa miếng ngon, miếng dở, miếng to, bự gì hết, cứ gắp vào tô mình mà ăn đi. cái nào không thích, tự bỏ vào 1 góc của đĩa mình, không được vất cho người khác. khi trên bàn còn 1 miếng cuối, phải hỏi xem có ai muốn ăn nữa không. thấy thức ăn ngon yêu thích, không được phép dành cái to gần mình để gắp cho dễ và cũng tránh người khác gắp ăn hết. khi 2, 3 tuổi, bạn có sai phạm 1, 2 lần thôi, mamma chau mày ghê lắm, nên bạn sợ tới bây giờ. Ông bà nội thấy cháu ngoan nên khen dữ lắm, nhưng mình nhắc ông bà là cũng nên chú ý nhắc bạn khi bạn quên và mắc các lỗi trên. Vì mình biết, có nhiều trẻ khi nhỏ thì ngoan, lớn lên tính tình nó thay đổi, người nhà lơ là không nhắc, thế nên mới có chuyện "càng lớn càng hư". Có những cái, phải uốn nắn nhiều và thường xuyên, mưa dần thấm lâu.
Bạn ăn ngoan, ăn không phát ra tiếng động. Ba bản rất khó chịu khi ăn cứ nghe chọp chẹp, rồi húp lụp xụp, nên từ khi còn 6, 7 tháng, bạn quan sát cả nhà ăn không ra tiếng động. Khi bạn lớn tý, thi thoảng vừa ăn vừa nói thì bố mẹ nhắc liên tục trong nhiều năm liền, bây giờ ăn lịch sự rồi. Có nhiều đứa ăn cái gì mà nhìn "xấu" trời ơi! ăn miệng thì mở to, lưỡi đưa từ trong ra ngoài, từ trái sang phải, nhoàm nhoàm, oàm oạp, xấu không thể tả. việc này không phải lỗi tại trẻ, mà do người nhà không nhắc. Sau này lớn lên, rất khó bỏ tật. rồi khi làm ăn, ăn chung với đối tác, ăn những bữa tiệc long trọng thì mất hết sỹ diện. :(
*Chú thích ảnh: ảnh khi bạn 2 tuổi rưỡi và tự mặc quần áo. :)
Mẹ bản rất điệu, nhưng không điệu cho con (vì điệu cho mẹ đã hết thời gian rồi :p ), Quần áo của bạn, bạn tự chọn, tự mặc, mẹ chỉ bắt thay nếu mặc thời trang phang thời tiết thôi! :D MẸ cho bạn tự mặc quần áo khi còn rất rất bé. Bây giờ gần 6 tuổi, bạn rất nhanh trong việc này, sáng thức giấc lúc 8h15, thì 8h30 bạn đã thay pijamas chỉnh tề quần áo, đầu tóc, và cả giày vớ. :) Mẹ không phải làm gì cả. :) 1 người bạn cứ trố mắt ra hỏi "cớ sao để con mặc quần áo ko ra đâu vào đâu". mình trả lời
1) trẻ con không cần phải theo thời trang, nó tự quyết định và mình tôn trọng "gu" của nó. Nó được tự do phát huy các ý tưởng điên rồ trên quần áo nó. miễn sao sạch, và không hại sức khỏe ví như mặc áo len mùa hè thì mẹ em không cho. :)
2) Cày cưa áo này phải mặc với quần này, màu này phải mặc với màu này với nó để làm gì? chẳng khác nào bảo nó "con chả biết cái nào đẹp, cái nào không" trong khi đẹp hay không là cá nhân mỗi người, đẹp với mình, nhưng ko đẹp với bạn ấy thì sao? dằng cái áo nó chọn bắt nó mặc cái khác là ức hiếp và không tôn trọng trẻ. Những em này nếu có ức hiếp bạn, dè bỉu bạn thì mình nghĩ cũng có lý do của nó.
3) Mình không có thời gian để làm việc mà đối với mình - không mang kết quả giáo dục nào. :)
Bài dài rồi, hôm nào mẹ bạn lại viết thêm để sau này đọc lại cho đỡ nhớ :)
Em bé sống với người Ý nên quần quần áo áo đầu đầu, tóc tóc lúc nào cũng phải "lượt là". nói thật, mẹ em tóc dài nhưng 1 tháng rờ vô cây lược 1 lần, toàn xài mấy ngón tay! cái này chắc do mẹ em vô tâm và lười thì đúng hơn! 😎 trong khi tóc bạn nhỏ ngắn hơn, chả cần chải nó cũng tự thẳng, vậy mà mỗi lần tắm rửa xong, nhất định ngồi chải cho bằng hết từng cọng 1 😅 cho bản đi học bơi đã mệt, còn phải chờ bãn chải đầu nữa! 😒
Bạn có những ý tưởng rất tếu mà chỉ có trẻ con mới có, ví như:
Có lần bà nội nói nhà trên lầu đang rao bán, bạn trả lời "nếu bán nhà cần phải có 1 cái SHOP KHỔNG LỒ ha bà nội?" :p hahha! bạn nghĩ những căn nhà ấy phải được cho vào cái siêu thị y như bán cá bán thịt. 😎
Mới bé xíu mà "yêu đương dữ lắm nhe", ngày valentine, làm 1 cái thiệp trái tim đỏ chóe đủ mọi kích cỡ, hý hoáy tự ghi "Asia Federico buon san valentino" (ý là Asia và bạn Federico mừng ngày valentine). Rồi mỗi lần đi ngang qua hộc tủ của bạn giai này là ỏn ẻn nói "ôi, Federico, bạn federico" cứ như bọn gái đang tương tư ấy giời ạ. Nhìn nó mà má nó nổi hết da gà! 😅 về nhà thì luôn miệng nói con sẽ cưới bạn Federico, hôm sau lại nói "chắc con sẽ cưới bạn Elia" hôm sau nữa lại nói "thôi con cưới luôn 2 bạn cho đều" 😕 xong lại nói "Quậy sẽ có 2 đứa con" - "ủa, thật hả, sao vậy?" - "vì con có 2 ông chồng, mamma không nhớ sao?" - "ờ ờ, nhớ roài" 😌
Bà nội bị đụng xe, nứt xương ngực, phải ngồi 1 chỗ cả gần tháng nay, đau lắm, ho, thở cũng đau. Quậy thương bà, nên mỗi lần kêu qua nhà chơi với bà thì dù không mê lắm (vì lẽ ra qua nhà bạn Giulia chơi) bạn cũng chịu qua, không có ca thán gì. Khi qua thì tự làm hết mọi việc, mẹ nhắc giúp bà nội lấy vật dụng nếu con làm được vì bà bệnh, đau đó. Nên bạn ngoan lắm. :)
6 tuổi nên cũng cứng đầu, nhưng nhờ bố mẹ sửa từ nhỏ, nên không dám sai vặt người khác, ví như nó lên giường rồi mới nhớ không mang con thú nhồi bông theo để ngủ, thi thoảng nói mẹ "mẹ mang tiger lại cho con" - có hôm mẹ làm, rồi nó cám ơn mẹ, có hôm mẹ nói con tự đi lấy đi - Tại sao mamma? mamma đang đứng trong khi con nằm rồi, mamma làm đi" - có nhớ mamma hay nói mamma không giúp con những thứ con làm được hay không? chân con có bị đau gì đâu mà không tự chạy đi lấy, Quậy đi lấy đi". hoặc khi sắp xếp bàn ăn, mẹ kêu giúp mẹ mang đồ lên bàn mà cày bừa nói không là mẹ nói "vậy khi con xin qua nhà bạn chơi, xin đi xem kịch, mẹ cũng sẽ nói không đó nha, vậy cho công bằng" thế là làm ngay không cần nói lần thứ 2. Qua nhà ông bà nội, ông bà thi thoảng có cái tính của người Ý "nhà mình thì con cháu là khách, qua là ngồi đó hưởng, nếu ko tự giác làm thì ông bà cũng tự hầu chúng chứ không nhờ vả hay bắt làm gì" mình rất không thích cách tính này. Hôm nọ Quậy dọn bàn xong, ai cũng đâu vào đấy thì thiếu 2 cái muỗng, mẹ nói "Quậy chạy lấy muỗng giúp mẹ cái" (có kèm chữ please, luôn luôn kèm chữ please và sau đó là cám ơn). Nó nói "con đang ăn, ai đi lấy đi". Ông nội lập tức tính đứng dậy lấy, mẹ mời ông ngồi xuống và nói "ai cũng có việc, và làm việc cả ngày, con trẻ khỏe, con giúp mọi người đi lấy đi" - "ôi! mamma" - "mamma không nhờ con nữa, là mệnh lệnh, đi xuống bếp lấy 2 cái muỗng lên đây cho mamma". Và mình nhắc ông bà, nó qua thì bắt nó làm những thứ trong sức của nó, nó không làm thì cứ bảo "là mệnh lệnh, và làm đi". có lẽ cách dạy này vẫn còn gia trưởng, và mình cũng không giếu giếm việc mình khá cổ hũ trong vấn đề này. Mình đã giải thích tại sao bạn nên và phải làm những việc nhỏ trong sức của bạn khi người lớn nhờ mà bạn lười không làm thì buộc phải biện pháp mạnh thôi. Mình thấy trẻ con bên đây ăn sẵn riết quen, được cho những "dịch vụ trẻ con" nhiều quá riết hư (ngay cả mình khi nhỏ cũng như vậy). Có lẽ bố mẹ thương quá, nhường con miếng ăn ngon, nhường con những thứ tốt đẹp, cho phép con ăn trước mọi người riết quen thói, tới khi 17, 18 tuổi không biết những phép lịch sự tối thiểu, không biết yêu thương, nhường nhịn ngường lớn tuổi, với mình như vậy là vô tâm, và hỗn! Ví như khi ăn, miếng nào ngon, bố mẹ dành hết cho con, tới khi ăn nguyên bàn, nó lựa miếng ngon cho vô tô nó, miếng nào có mỡ không thích hay có rau không thích, là cứ vất hết vô tô bố mẹ và xem đó là việc vô cùng bình thường. hoặc trong bát còn 1 miếng cuối cùng, tự giác lấy ăn hết, không hỏi xem có ai muốn ăn thêm không. học được từ bản thân và nhìn xung quanh, mình dạy bạn nhỏ từ bé, khi ăn không được lựa miếng ngon, miếng dở, miếng to, bự gì hết, cứ gắp vào tô mình mà ăn đi. cái nào không thích, tự bỏ vào 1 góc của đĩa mình, không được vất cho người khác. khi trên bàn còn 1 miếng cuối, phải hỏi xem có ai muốn ăn nữa không. thấy thức ăn ngon yêu thích, không được phép dành cái to gần mình để gắp cho dễ và cũng tránh người khác gắp ăn hết. khi 2, 3 tuổi, bạn có sai phạm 1, 2 lần thôi, mamma chau mày ghê lắm, nên bạn sợ tới bây giờ. Ông bà nội thấy cháu ngoan nên khen dữ lắm, nhưng mình nhắc ông bà là cũng nên chú ý nhắc bạn khi bạn quên và mắc các lỗi trên. Vì mình biết, có nhiều trẻ khi nhỏ thì ngoan, lớn lên tính tình nó thay đổi, người nhà lơ là không nhắc, thế nên mới có chuyện "càng lớn càng hư". Có những cái, phải uốn nắn nhiều và thường xuyên, mưa dần thấm lâu.
Bạn ăn ngoan, ăn không phát ra tiếng động. Ba bản rất khó chịu khi ăn cứ nghe chọp chẹp, rồi húp lụp xụp, nên từ khi còn 6, 7 tháng, bạn quan sát cả nhà ăn không ra tiếng động. Khi bạn lớn tý, thi thoảng vừa ăn vừa nói thì bố mẹ nhắc liên tục trong nhiều năm liền, bây giờ ăn lịch sự rồi. Có nhiều đứa ăn cái gì mà nhìn "xấu" trời ơi! ăn miệng thì mở to, lưỡi đưa từ trong ra ngoài, từ trái sang phải, nhoàm nhoàm, oàm oạp, xấu không thể tả. việc này không phải lỗi tại trẻ, mà do người nhà không nhắc. Sau này lớn lên, rất khó bỏ tật. rồi khi làm ăn, ăn chung với đối tác, ăn những bữa tiệc long trọng thì mất hết sỹ diện. :(
*Chú thích ảnh: ảnh khi bạn 2 tuổi rưỡi và tự mặc quần áo. :)
Mẹ bản rất điệu, nhưng không điệu cho con (vì điệu cho mẹ đã hết thời gian rồi :p ), Quần áo của bạn, bạn tự chọn, tự mặc, mẹ chỉ bắt thay nếu mặc thời trang phang thời tiết thôi! :D MẸ cho bạn tự mặc quần áo khi còn rất rất bé. Bây giờ gần 6 tuổi, bạn rất nhanh trong việc này, sáng thức giấc lúc 8h15, thì 8h30 bạn đã thay pijamas chỉnh tề quần áo, đầu tóc, và cả giày vớ. :) Mẹ không phải làm gì cả. :) 1 người bạn cứ trố mắt ra hỏi "cớ sao để con mặc quần áo ko ra đâu vào đâu". mình trả lời
1) trẻ con không cần phải theo thời trang, nó tự quyết định và mình tôn trọng "gu" của nó. Nó được tự do phát huy các ý tưởng điên rồ trên quần áo nó. miễn sao sạch, và không hại sức khỏe ví như mặc áo len mùa hè thì mẹ em không cho. :)
2) Cày cưa áo này phải mặc với quần này, màu này phải mặc với màu này với nó để làm gì? chẳng khác nào bảo nó "con chả biết cái nào đẹp, cái nào không" trong khi đẹp hay không là cá nhân mỗi người, đẹp với mình, nhưng ko đẹp với bạn ấy thì sao? dằng cái áo nó chọn bắt nó mặc cái khác là ức hiếp và không tôn trọng trẻ. Những em này nếu có ức hiếp bạn, dè bỉu bạn thì mình nghĩ cũng có lý do của nó.
3) Mình không có thời gian để làm việc mà đối với mình - không mang kết quả giáo dục nào. :)
Bài dài rồi, hôm nào mẹ bạn lại viết thêm để sau này đọc lại cho đỡ nhớ :)
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa