Bạn nhỏ 6 tuổi
Mẹ thường hỏi bạn sau giờ học các câu hỏi W và H (trong tiếng anh là what, where, when, who và how), vì nếu mẹ hỏi câu hỏi có-không (yes - no question) thì bản chỉ trả lời đúng có 1 chữ, nếu hỏi thêm bản nói "mẹ hỏi nhiều quá!" :(
Mà những lúc vừa về học thì bạn mệt nên thường né tránh bằng cách trả lời "con không nhớ" hoặc "con quên rồi". Nhưng nếu để bạn giải stress tý xíu, cho bạn ăn xế, 2 mẹ con cùng nhau nấu cơm, ủi đồ, hay đọc sách, thì bạn sẽ "vô tình" kể ra 1 đống chuyện thú vị. Và hôm qua là vầy:
Mẹ: hôm nay là 1 ngày tàm tạm của mẹ, vì mẹ đi học nhưng gặp chỗ ngồi kém quá, không nhìn thấy slides của giáo sư, mẹ không hiểu gì hết trơn à"
Quậy: Hôm nay cũng là ngày không đẹp với Quậy. Vì con phải đổi chỗ nhảy cóc liên tục, con nhảy chỗ gần như 100 lần đó mamma, khắp các góc lớp
Mẹ: trời, sao con nhảy chỗ, sao con không ngồi yên 1 chỗ?
Quậy: tại cô kêu con đổi
Mẹ: ủa, vậy hả? mà sao đổi gì nhiều lần vậy? (mẹ vô tư quá, vì biết bọn nhỏ thi thoảng dc luân phiên đổi chỗ trong lớp, nên tưởng hôm nay cũng vậy)
Quậy: à, không, tại con nói chuyện nhiều quá, nên cô đổi con
Mẹ: (vừa mắc cười vừa ngạc nhiên) con nói 1 lần bị đổi, rồi vẫn nói nữa hả?
Quậy: dạ, tại con quen hết lớp nên ai con cũng nói!
Trời ơi là trời!!!! :(
nó nói nhiều quá sức nhiều, nói tới nỗi mà mình mệt hết cả não. Có lần đi siêu thị giờ tan tầm bã hết cả người còn nghe nó liến thoắng không ngưng mồm. Mình nói nó "Asia ơi, con là chatty box" (máy nói), nó trả lời "con biết con là chatty box mà mamma, ai cũng nói con như vậy" rồi bụm miệng cười hí hí!! :( Về tới nhà nó vẫn ra rả! mình bảo nó "thôi,con vô phòng nghe nhạc rồi giữ im lặng cho mamma cái". Nó giận dỗi nói "con không thích mamma nói với con như vậy", sau đó chạy vô phòng bố nó và tiếp tục nói không ngừng! :(
tới giờ ăn thì mất hơn 1 tiếng để ăn, vì ăn 1 miếng, nói 5 phút. :( nhắc nó ăn nhanh để con dọn bàn mà nó cứ nói! hỏi nó có ăn nữa ko thì mamma dọn thì nó bảo "con đang ăn, sao mamma hỏi gì kỳ vậy" :( Khổ quá!
-------------
Sắp giáng sinh, mấy siêu thị đang chạy campaign giáng sinh. Giáng sinh là mùa hốt bạc cũng như mùa valentine và Halloween, riết mình quá chán commercial và consumerism. Nhiều khi những giá trị ảo đã làm lu mờ những giá trị thật. Đúng là trẻ con nghĩ tới giáng sinh dc quà là vui. NHƯNG, mình nhớ hồi nhỏ mình mê tết vì mẹ ở nhà, cả đại gia đình gần 50 người sum hộp, được ăn những món ăn không phải ngày nào cũng dc ăn, được chơi với chị em họ, được cắn hột dưa, ... nhiều khi mình tự hỏi mình thích dc lì xì hơn hay thích không khí tết ập đến như vậy hơn? đó là nhà mình không làm bánh chưng bánh tét gì, chứ nhà bạn mình gần tết hùa nhau làm bánh chưng, giò thủ, đông vui rộn rạo lắm. Cứ tưởng tượng tết không có những yếu tố đó, chỉ có ai đó vất cho 1 phong lì xì thì liệu có vui??
Riêng bọn nhỏ ở đây, nhiều khi được nhận quà cũng không vui, vì không phải cái nó thích, hoặc "chỉ có 5, 7 gói quà" Tự nhiên nghĩ sao cái hạnh phúc bây giờ nó khó khăn dữ thần, ngay cả trẻ con cũng khó tìm sự đầy đủ và hạnh phúc vậy sao??
Siêu thị đồng loạt gửi catalog tới từng nhà bao gồm hàng trăm thứ đồ chơi đủ mọi thể loại, hình ảnh bắt mắt. Và mình biết, nhiều bậc phụ huynh, ông bà cảm thấy khá tiện, họ đưa catalog và bọn trẻ chọn, cũng có người "giao hẹn" món nào quá số XXX thì ông già noel không kham nổi đâu, vì ông phải chuẩn bị quà cho nhiều trẻ em lắm, có budget hẳn hoi chừa cho bạn khác, v.v..
Năm ngoái Quậy vô tình được cho 1 cái catalog. Khi mình về tới nhà thì đã trễ, vì nó đã coi hết rồi! Thế là ra rả món này món nọ, món kia, và khi mẹ nói không nên abc... thì nó cảm thấy thiếu thốn, hụt hẫng. Khi ông già noel không mang con unicorn hơn 100 euro tặng thì nó mặt hơi buồn, và qua nhà bạn G thấy bạn có con đó thì Quậy hỏi "sao santa cho bạn G mà không cho Quậy, Quậy ko ngoan sao?" :( Nếu nó ko thấy con unicorn đó, nó sẽ không có cái desire đó, thì chắc chắn nó nhận dc hay bé khác nhận dc, sẽ không xảy ra tình trạng trên. Bản chất của quảng cáo là tạo nên sự ham muốn cho người tiêu dùng. Nó không mang lại những gì người tiêu dùng "cần" mà nó mang lại cái ham muốn, cái want và desire, nó tạo ra những thứ làm người tiêu dùng nghĩ rằng mình "cần" nhưng cái cần ấy có thật sự?? Ghét nhất quảng cáo nhắm vào trẻ con, Tại Anh, và 1 số nước khác, người ta vẫn đang cố gắng ra đạo luật không có quảng cáo nhắm vào trẻ con. Khi nào thì việc này được thực hiện??
Hôm nay dẫn con gái đi học, thấy ổ thư của từng nhà có mấy cái catalog giáng sinh nhắm vào trẻ con, lật đật nhắn tin nói chồng "anh nhắn gia đình bạn bè đừng ai mang cataloge cho Quậy như năm ngoái, nếu Quậy thích cách gì, em muốn nó thích do bản thân nó cần, và do chính nhu cầu cũng như natural experience của nó (natural experience ý của mình là nó ra đường thi thoảng, nhìn thấy đồ này, đồ kia trên sạp báo, mà thích VÀ NHỚ ĐƯỢC NHỮNG CÁI NÓ THÍCH , chứ con nít mà, mang nó đi siêu thị, cái gì nó không thích? nhưng 24 h sau hỏi lại, nó sẽ quên hết, nên cái nào mà nhớ lâu chắc là thích thật :p). Em không muốn con mình cảm thấy thiếu thốn, nghèo khó và bất lực vì những cái quảng cáo ngu ngốc". Trong cuộc sống này, khi nào là đủ?? LÀ người lớn, dù cho hiểu được điều đó chăng nữa, thì học cách chấp nhận chữ đủ và mở lòng cho hạnh phúc rất khó. thì làm sao có thể mong con nít "học" được cái này??
Mùa thu rồi, mẹ muốn khi lớn lên, bạn nhớ mùa thu có bí đỏ, và nhà mình thường tụ tập với ông bà nội làm món ravioli từ bí đỏ. Khi tháng 12 đến, cả nhà quây quần làm cây giáng sinh và ăn 1 bữa ăn ngon. Trước ngày 25/12, mẹ muốn Quậy nhớ là nhà mình cùng ông bà anh chị họ làm món tortellini cho bữa trưa giáng sinh hôm sau và cùng nhau ăn 1 bữa tối giáng sinh nhẹ nhàng, đầm ấm. Mẹ muốn ngày 1/1 tết Tây, mẹ bận làm món tết VN và lì xì cho con.
Hiện tại bạn nhớ và luôn mong chờ những thời điểm này. Sáng nay mẹ nói chủ nhật làm cappellacci với ông bà thì Quậy khoái lắm, bảo là "không thể chờ dc". :)
Vật chất không bao giờ là đủ, và càng mong ngóng sẽ càng cảm thấy mình thua thiệt. HỌc cách đủ, đủ ở nhiều mặt, nhưng hãy học đủ ở vật chất trước đi! :)
PS: Quay trở lại con Unicorn đắt đỏ năm ngoái. sau khi thấy unicorn đó thì Quậy buồn, về nhà mặt xụ 1 đống. Sau 1 tuần gì đó (ngày nào cũng qua nhà bạn G chơi, vì G là best friend của Quậy, 2 đứa ở với nhau miết),
mẹ nói "ủa, sao cả tuần này cô E nói 2 con ko chơi với unicorn gì hết vậy?"
Quậy: dạ, con không chơi vì trò đó không vui mamma à
Mẹ: chà may quá ông già ko mua tặng, chứ mua như vầy thì phí quá, 100 Euro là con được đi trượt băng 15 lần lận đó.
Quậy: ôi đắt thật, mà không vui gì hết. mẹ nói đúng.
:) May mà cái này nó không thích , mình nghĩ nó không thích vì nó chỉ là 1 con unicorn nhấn nút hí hí vài cái. Bé G có 1 đống thú mè, chó y vậy, và tụi nó chả bao giờ chơi. Thế nên mình mới chắc chắn :) Mà dù có mê dữ dội thì mình cũng không mua, và cũng ko cho phép ông bà mua đâu! mình sẽ nói khi nào Quậy làm ra tiền thì tự mua đi. Mắc quá không ai mua dc đâu! :)
Mà những lúc vừa về học thì bạn mệt nên thường né tránh bằng cách trả lời "con không nhớ" hoặc "con quên rồi". Nhưng nếu để bạn giải stress tý xíu, cho bạn ăn xế, 2 mẹ con cùng nhau nấu cơm, ủi đồ, hay đọc sách, thì bạn sẽ "vô tình" kể ra 1 đống chuyện thú vị. Và hôm qua là vầy:
Mẹ: hôm nay là 1 ngày tàm tạm của mẹ, vì mẹ đi học nhưng gặp chỗ ngồi kém quá, không nhìn thấy slides của giáo sư, mẹ không hiểu gì hết trơn à"
Quậy: Hôm nay cũng là ngày không đẹp với Quậy. Vì con phải đổi chỗ nhảy cóc liên tục, con nhảy chỗ gần như 100 lần đó mamma, khắp các góc lớp
Mẹ: trời, sao con nhảy chỗ, sao con không ngồi yên 1 chỗ?
Quậy: tại cô kêu con đổi
Mẹ: ủa, vậy hả? mà sao đổi gì nhiều lần vậy? (mẹ vô tư quá, vì biết bọn nhỏ thi thoảng dc luân phiên đổi chỗ trong lớp, nên tưởng hôm nay cũng vậy)
Quậy: à, không, tại con nói chuyện nhiều quá, nên cô đổi con
Mẹ: (vừa mắc cười vừa ngạc nhiên) con nói 1 lần bị đổi, rồi vẫn nói nữa hả?
Quậy: dạ, tại con quen hết lớp nên ai con cũng nói!
Trời ơi là trời!!!! :(
nó nói nhiều quá sức nhiều, nói tới nỗi mà mình mệt hết cả não. Có lần đi siêu thị giờ tan tầm bã hết cả người còn nghe nó liến thoắng không ngưng mồm. Mình nói nó "Asia ơi, con là chatty box" (máy nói), nó trả lời "con biết con là chatty box mà mamma, ai cũng nói con như vậy" rồi bụm miệng cười hí hí!! :( Về tới nhà nó vẫn ra rả! mình bảo nó "thôi,con vô phòng nghe nhạc rồi giữ im lặng cho mamma cái". Nó giận dỗi nói "con không thích mamma nói với con như vậy", sau đó chạy vô phòng bố nó và tiếp tục nói không ngừng! :(
tới giờ ăn thì mất hơn 1 tiếng để ăn, vì ăn 1 miếng, nói 5 phút. :( nhắc nó ăn nhanh để con dọn bàn mà nó cứ nói! hỏi nó có ăn nữa ko thì mamma dọn thì nó bảo "con đang ăn, sao mamma hỏi gì kỳ vậy" :( Khổ quá!
-------------
Sắp giáng sinh, mấy siêu thị đang chạy campaign giáng sinh. Giáng sinh là mùa hốt bạc cũng như mùa valentine và Halloween, riết mình quá chán commercial và consumerism. Nhiều khi những giá trị ảo đã làm lu mờ những giá trị thật. Đúng là trẻ con nghĩ tới giáng sinh dc quà là vui. NHƯNG, mình nhớ hồi nhỏ mình mê tết vì mẹ ở nhà, cả đại gia đình gần 50 người sum hộp, được ăn những món ăn không phải ngày nào cũng dc ăn, được chơi với chị em họ, được cắn hột dưa, ... nhiều khi mình tự hỏi mình thích dc lì xì hơn hay thích không khí tết ập đến như vậy hơn? đó là nhà mình không làm bánh chưng bánh tét gì, chứ nhà bạn mình gần tết hùa nhau làm bánh chưng, giò thủ, đông vui rộn rạo lắm. Cứ tưởng tượng tết không có những yếu tố đó, chỉ có ai đó vất cho 1 phong lì xì thì liệu có vui??
Riêng bọn nhỏ ở đây, nhiều khi được nhận quà cũng không vui, vì không phải cái nó thích, hoặc "chỉ có 5, 7 gói quà" Tự nhiên nghĩ sao cái hạnh phúc bây giờ nó khó khăn dữ thần, ngay cả trẻ con cũng khó tìm sự đầy đủ và hạnh phúc vậy sao??
Siêu thị đồng loạt gửi catalog tới từng nhà bao gồm hàng trăm thứ đồ chơi đủ mọi thể loại, hình ảnh bắt mắt. Và mình biết, nhiều bậc phụ huynh, ông bà cảm thấy khá tiện, họ đưa catalog và bọn trẻ chọn, cũng có người "giao hẹn" món nào quá số XXX thì ông già noel không kham nổi đâu, vì ông phải chuẩn bị quà cho nhiều trẻ em lắm, có budget hẳn hoi chừa cho bạn khác, v.v..
Năm ngoái Quậy vô tình được cho 1 cái catalog. Khi mình về tới nhà thì đã trễ, vì nó đã coi hết rồi! Thế là ra rả món này món nọ, món kia, và khi mẹ nói không nên abc... thì nó cảm thấy thiếu thốn, hụt hẫng. Khi ông già noel không mang con unicorn hơn 100 euro tặng thì nó mặt hơi buồn, và qua nhà bạn G thấy bạn có con đó thì Quậy hỏi "sao santa cho bạn G mà không cho Quậy, Quậy ko ngoan sao?" :( Nếu nó ko thấy con unicorn đó, nó sẽ không có cái desire đó, thì chắc chắn nó nhận dc hay bé khác nhận dc, sẽ không xảy ra tình trạng trên. Bản chất của quảng cáo là tạo nên sự ham muốn cho người tiêu dùng. Nó không mang lại những gì người tiêu dùng "cần" mà nó mang lại cái ham muốn, cái want và desire, nó tạo ra những thứ làm người tiêu dùng nghĩ rằng mình "cần" nhưng cái cần ấy có thật sự?? Ghét nhất quảng cáo nhắm vào trẻ con, Tại Anh, và 1 số nước khác, người ta vẫn đang cố gắng ra đạo luật không có quảng cáo nhắm vào trẻ con. Khi nào thì việc này được thực hiện??
Hôm nay dẫn con gái đi học, thấy ổ thư của từng nhà có mấy cái catalog giáng sinh nhắm vào trẻ con, lật đật nhắn tin nói chồng "anh nhắn gia đình bạn bè đừng ai mang cataloge cho Quậy như năm ngoái, nếu Quậy thích cách gì, em muốn nó thích do bản thân nó cần, và do chính nhu cầu cũng như natural experience của nó (natural experience ý của mình là nó ra đường thi thoảng, nhìn thấy đồ này, đồ kia trên sạp báo, mà thích VÀ NHỚ ĐƯỢC NHỮNG CÁI NÓ THÍCH , chứ con nít mà, mang nó đi siêu thị, cái gì nó không thích? nhưng 24 h sau hỏi lại, nó sẽ quên hết, nên cái nào mà nhớ lâu chắc là thích thật :p). Em không muốn con mình cảm thấy thiếu thốn, nghèo khó và bất lực vì những cái quảng cáo ngu ngốc". Trong cuộc sống này, khi nào là đủ?? LÀ người lớn, dù cho hiểu được điều đó chăng nữa, thì học cách chấp nhận chữ đủ và mở lòng cho hạnh phúc rất khó. thì làm sao có thể mong con nít "học" được cái này??
Mùa thu rồi, mẹ muốn khi lớn lên, bạn nhớ mùa thu có bí đỏ, và nhà mình thường tụ tập với ông bà nội làm món ravioli từ bí đỏ. Khi tháng 12 đến, cả nhà quây quần làm cây giáng sinh và ăn 1 bữa ăn ngon. Trước ngày 25/12, mẹ muốn Quậy nhớ là nhà mình cùng ông bà anh chị họ làm món tortellini cho bữa trưa giáng sinh hôm sau và cùng nhau ăn 1 bữa tối giáng sinh nhẹ nhàng, đầm ấm. Mẹ muốn ngày 1/1 tết Tây, mẹ bận làm món tết VN và lì xì cho con.
Hiện tại bạn nhớ và luôn mong chờ những thời điểm này. Sáng nay mẹ nói chủ nhật làm cappellacci với ông bà thì Quậy khoái lắm, bảo là "không thể chờ dc". :)
Vật chất không bao giờ là đủ, và càng mong ngóng sẽ càng cảm thấy mình thua thiệt. HỌc cách đủ, đủ ở nhiều mặt, nhưng hãy học đủ ở vật chất trước đi! :)
PS: Quay trở lại con Unicorn đắt đỏ năm ngoái. sau khi thấy unicorn đó thì Quậy buồn, về nhà mặt xụ 1 đống. Sau 1 tuần gì đó (ngày nào cũng qua nhà bạn G chơi, vì G là best friend của Quậy, 2 đứa ở với nhau miết),
mẹ nói "ủa, sao cả tuần này cô E nói 2 con ko chơi với unicorn gì hết vậy?"
Quậy: dạ, con không chơi vì trò đó không vui mamma à
Mẹ: chà may quá ông già ko mua tặng, chứ mua như vầy thì phí quá, 100 Euro là con được đi trượt băng 15 lần lận đó.
Quậy: ôi đắt thật, mà không vui gì hết. mẹ nói đúng.
:) May mà cái này nó không thích , mình nghĩ nó không thích vì nó chỉ là 1 con unicorn nhấn nút hí hí vài cái. Bé G có 1 đống thú mè, chó y vậy, và tụi nó chả bao giờ chơi. Thế nên mình mới chắc chắn :) Mà dù có mê dữ dội thì mình cũng không mua, và cũng ko cho phép ông bà mua đâu! mình sẽ nói khi nào Quậy làm ra tiền thì tự mua đi. Mắc quá không ai mua dc đâu! :)
Nhận xét
Đăng nhận xét