Quậy Quậy
Học lớp 1 gần dc 1 tháng rồi đó. Đã bắt đầu học chữ vocal rồi. toán cũng có học số học logic, lịch sử thì học kiểu cho 4 cái hình rồi tự ráp cái nào trước cái nào sau để thành câu chuyện rồi chêm mấy chữ như "trước đó, sau đó, ...", học thổi sáo, học thể dục, được dạy cách lộn mèo nên khoái lắm.
Bạn ngoan, bố mẹ không cần phải dạy, hay nhắc bạn phải làm bài tập về nhà (vì thật sự bố đi làm lúc 6h30 sáng, về nhà là 7h tối, mẹ thì có ở với bạn nhiều hơn, nhưng cũng không thật sự nhiều lắm, vì mẹ cũng phải đi học, khi ko đi học thì ngồi dính vô bàn học bài, khi bạn ở nhà thì mẹ mới bắt đầu mò bạn tự làm bài tập (nếu có, bạn báo mẹ rồi bạn làm luôn, chứ mẹ nhiều khi đuểnh quá cũng không có hỏi), nếu bạn không có bài tập thì phụ mẹ lau dọn, và cắt rau củ giúp mẹ nấu nướng.
Chính ra là có 1 lần, bạn nghĩ bài tập là dành cho cuối tuần nên bạn không nói mẹ, mà mẹ cũng quên luôn không hỏi có bài tập ko (dù trong cuốn sổ communication cô có ghi mà bố mẹ cũng quên kiểm tra luôn! :( ), sáng hôm sau phát hiện ra thì trễ rồi. Thế nên kể từ hôm đó, bạn tự xử bài tập luôn, cô nhắc gì bạn cố nhớ không cần mẹ coi sổ communication để nhắc. hoặc hôm nào nhiều bài tập quá, bạn ko nhớ rõ, thì bạn mang sổ cho mẹ đọc rồi bạn theo đó mà làm bài ở nhà.
Mỗi tuần 1 ngày gym, bọn trẻ phải mang túi gym bao gồm abc thứ coach có cho 1 danh sách phải mang. Mẹ dán tờ giấy trong phòng bạn rồi bạn tự kiểm tra theo danh sách đó, và tối hôm thứ 4 tự mang túi ra ngay cửa để sáng hôm sau mang đi vì sợ quên.
Tối nào cũng tự kiểm tra cặp, hộp thức ăn snack mang cho mẹ để mẹ rửa và chuẩn bị snack mới cho bạn.
Bạn độc lập nên mẹ cũng đỡ mệt, thật ra mẹ chả phải làm gì, ngoại trừ lấn cấn vụ phải đi đón bạn, nhưng có bà ngoại và bạn thân đỡ 1 tay nên cũng đỡ khổ. :)
Snack của bạn là ăn tầm 10h sáng, giữa bữa sáng và trưa. Mẹ cũng không có làm cái gì hoành tráng hết, trái cây nhà có gì mang đó, có hôm cho đậu đỏ, đậu đen, đậu chickpea luộc, trứng luộc, hoặc đậu hũ kèm hạnh nhân hoặc xíu nho khô, sung khô. Bạn cũng không có than hay đòi hỏi gì hết, ngày nào cũng ăn hết đồ mẹ chuẩn bị.
Bạn bị viêm da, không học bơi dc, tiếc quá, bệnh này thấy lâu hết nên mẹ đang phải tìm lớp thể dục cho bạn, chắc bạn sẽ học môn gymnastics, vì mẹ thấy môn đó tốt cho cơ thể, và cả discipline cao (chắc thua mỗi môn múa ballet (vì nghe nói Ballet đòi hỏi kỷ luật rất ngặt nghèo, tuy nhiên nhìn chung, môn thể thao nào cũng đòi hỏi kỷ luật có môn nhiều, có môn ít, như bơi mình thấy không nhiều lắm, riêng Gymnastics thì thấy khắt khe hơn :) cũng có nghĩ cho bạn học modern dance vì bạn hơi nhát với nhạc nhẽo nhảy nhót, nhưng giờ học không phù hợp với lịch của gia đình, nhờ bà nội thì không muốn bà phải mang bạn đi rồi chầu chờ trong lớp ballet, cực cho bà nội lắm, nên thôi, chọn môn nào mà bố mẹ mang bạn đi được thì mới chọn.
-------------------------------
HÔm nọ papa bị cúm, bạn đang phụ mẹ cắt nấm và cà chua trong bếp, nóng quá, mẹ mở cửa, thì bạn ngay lập tức đóng cửa bếp thông vô nhà, bạn nói "sợ gió lùa vô phòng ngủ, bố sẽ ho nhiều hơn" :)
--------------------------------
Bạn này bản điệu lắm, trước khi đi ra ngoài là đầu tóc, quần áo, trang sức, phấn son linh tinh xèng ghê lắm! :( Mẹ không có ý kiến gì, muốn làm sao thì làm, có hôm đầu tóc nhìn phát hoảng, 4, 5 chùm tóc không ra đâu với đâu trên đầu, mặc 1 lèo 3 cái váy với quần jeans. Nhưng mẹ không nói gì hết, thân ai người nấy lo. NHƯNG mẹ đã thỏa thuận trước: hôm đi học không dc làm tóc vì ko có thời gian, quần áo phải phù hợp thời tiết và tự do vận động, mặc váy mà ko chạy nhảy dc hay dễ té thì ko dc mặc. Còn lại kiểu gì, mix match ra làm sao thì tự ... chịu, mẹ không nói ra nói vô. Có hôm đi học, người ta nhìn con xong nhìn mẹ, làm mình có cảm giác họ đang nghĩ "sao bà này có thể để con ăn mặc như vậy ra đường??" Nhưng với mình, đó là cách trẻ bày tỏ quan điểm, sở thích và cả tư duy sáng tạo, sự tự tin. mình không có lý do gì để ngăn cấm. Có lần papa nói nó "mặc như vầy không giống ai hết à" Quậy trả lời "con thích và con cảm thấy ok là dc papa ạ" (mình trả lời "good girl, honey" :p ) Mình rất sợ những câu nói như "PHẢI LÀM THẾ NÀY, THẾ NÀY," hoặc "CHẢ GIỐNG AI HẾT" đặc biệt nếu thốt ra từ miệng trẻ con thì còn gì là thinking out of the box nữa?? còn gì là sự tự do sáng tạo? tại sao chúng ta phải giống người khác thì mới dc?? Tại sao với 1 việc chỉ dc làm mỗi 1 cách? có nhiều khi cách của họ không hợp với thói quen của người khác thì sao? Nếu họ không có vấn đề gì với cách đó, dù nó mất thời gian hơn nhưng họ cảm thấy ok hơn, hoặc họ có thời gian cho công việc đó hơn, và KHÔNG ẢNH HƯỞNG ĐẾN AI CẢ thì tại sao phải nói ra nói vào? Dần dần papa của Quậy cũng im ru rồi, và phải học cách để con tự phát triển tư duy của nó :)
------------------------------
Bạn thân của mình nói "Asia ăn ngoan quá, ăn không phát ra tiếng chọp chẹp, biết dùng dao nĩa, ngồi ăn rất có table manner".
Câu trả lời là: nhà mình rất khó về table manner, rất khó! mình phải công nhận điều đó. Nhắc nó mãi tới nỗi mình tự mệt, chứ nó thì khỏi bàn rồi đó!
Nhưng tại sao mình phải làm như vậy?
Theo quan điểm và do cá nhân dc nuôi dưỡng thì mình thấy thế này: thói quen ăn uống nó không nói lên dc điều gì nhiều ở 1 con người, NHƯNG nó lại ảnh hưởng khá nhiều đến hình ảnh của 1 con người do ... chả hiểu sao người ta đánh giá khá nhiều người khác qua ăn uống. Có nhiều công việc, và ngay cả những impression lần đầu tiên gặp mặt trở nên không đẹp chỉ vì thói quen ăn uống. Dần dần mình cũng đã học dc table manner, NHƯNG 1) bỏ thói quen rất khó 2) 1 khi học khi đã lớn, nó rất khó trở thành "quality" bản tính của mình, mình có cảm giác mình luôn phải vờ như thế phải fake như thế, chứ nó ko xuất phát 1 cách tự nhiên (mình biết, có vài người như con bạn thân của mình, tính tình rất điềm đạm, ăn uống nhỏ nhẻ, chả ai dạy nó nó cũng như vậy), nhưng mình không có tính cách đó của nó, lại ko dc dạy để trở thành thói quen từ nhỏ, nên khi lớn lên, học lại sửa lại rất là cực khổ! Nói cho cùng, chúng ta sống trong 1 xã hội, dù muốn hay không, vẫn phải tuân theo "chuẩn mực" nhất định nào đó, trừ khi tài năng xuất chúng, giàu có vượt ngưỡng kiểu "ông làm gì là việc của ông, các cưng cứ cày ra hầu ông là dc" đó lại là 1 phạm trù khác. :)
Có lẽ mình đang cố gắng chọn 1 con đường ở giữa, không phải cũng không quá trái. nhưng mức nào là ở giữa?? :)
Khi còn nhỏ, mẹ mình cũng sửa mình 1 vài thứ làm mình rất mệt, nhưng khi lớn lên, mình lại cảm thấy cám ơn mẹ về điều đó. Nên việc mình nhắc Quậy khi ăn, mình mong khi lớn lên nó cũng sẽ hiểu cho mẹ. :)
Mình không muốn "than" bọn trẻ không có table manner, nhưng theo quan điểm của mình, khi lớn lên, chúng sẽ rất cực! :(
Bạn ngoan, bố mẹ không cần phải dạy, hay nhắc bạn phải làm bài tập về nhà (vì thật sự bố đi làm lúc 6h30 sáng, về nhà là 7h tối, mẹ thì có ở với bạn nhiều hơn, nhưng cũng không thật sự nhiều lắm, vì mẹ cũng phải đi học, khi ko đi học thì ngồi dính vô bàn học bài, khi bạn ở nhà thì mẹ mới bắt đầu mò bạn tự làm bài tập (nếu có, bạn báo mẹ rồi bạn làm luôn, chứ mẹ nhiều khi đuểnh quá cũng không có hỏi), nếu bạn không có bài tập thì phụ mẹ lau dọn, và cắt rau củ giúp mẹ nấu nướng.
Chính ra là có 1 lần, bạn nghĩ bài tập là dành cho cuối tuần nên bạn không nói mẹ, mà mẹ cũng quên luôn không hỏi có bài tập ko (dù trong cuốn sổ communication cô có ghi mà bố mẹ cũng quên kiểm tra luôn! :( ), sáng hôm sau phát hiện ra thì trễ rồi. Thế nên kể từ hôm đó, bạn tự xử bài tập luôn, cô nhắc gì bạn cố nhớ không cần mẹ coi sổ communication để nhắc. hoặc hôm nào nhiều bài tập quá, bạn ko nhớ rõ, thì bạn mang sổ cho mẹ đọc rồi bạn theo đó mà làm bài ở nhà.
Mỗi tuần 1 ngày gym, bọn trẻ phải mang túi gym bao gồm abc thứ coach có cho 1 danh sách phải mang. Mẹ dán tờ giấy trong phòng bạn rồi bạn tự kiểm tra theo danh sách đó, và tối hôm thứ 4 tự mang túi ra ngay cửa để sáng hôm sau mang đi vì sợ quên.
Tối nào cũng tự kiểm tra cặp, hộp thức ăn snack mang cho mẹ để mẹ rửa và chuẩn bị snack mới cho bạn.
Bạn độc lập nên mẹ cũng đỡ mệt, thật ra mẹ chả phải làm gì, ngoại trừ lấn cấn vụ phải đi đón bạn, nhưng có bà ngoại và bạn thân đỡ 1 tay nên cũng đỡ khổ. :)
Snack của bạn là ăn tầm 10h sáng, giữa bữa sáng và trưa. Mẹ cũng không có làm cái gì hoành tráng hết, trái cây nhà có gì mang đó, có hôm cho đậu đỏ, đậu đen, đậu chickpea luộc, trứng luộc, hoặc đậu hũ kèm hạnh nhân hoặc xíu nho khô, sung khô. Bạn cũng không có than hay đòi hỏi gì hết, ngày nào cũng ăn hết đồ mẹ chuẩn bị.
Bạn bị viêm da, không học bơi dc, tiếc quá, bệnh này thấy lâu hết nên mẹ đang phải tìm lớp thể dục cho bạn, chắc bạn sẽ học môn gymnastics, vì mẹ thấy môn đó tốt cho cơ thể, và cả discipline cao (chắc thua mỗi môn múa ballet (vì nghe nói Ballet đòi hỏi kỷ luật rất ngặt nghèo, tuy nhiên nhìn chung, môn thể thao nào cũng đòi hỏi kỷ luật có môn nhiều, có môn ít, như bơi mình thấy không nhiều lắm, riêng Gymnastics thì thấy khắt khe hơn :) cũng có nghĩ cho bạn học modern dance vì bạn hơi nhát với nhạc nhẽo nhảy nhót, nhưng giờ học không phù hợp với lịch của gia đình, nhờ bà nội thì không muốn bà phải mang bạn đi rồi chầu chờ trong lớp ballet, cực cho bà nội lắm, nên thôi, chọn môn nào mà bố mẹ mang bạn đi được thì mới chọn.
-------------------------------
HÔm nọ papa bị cúm, bạn đang phụ mẹ cắt nấm và cà chua trong bếp, nóng quá, mẹ mở cửa, thì bạn ngay lập tức đóng cửa bếp thông vô nhà, bạn nói "sợ gió lùa vô phòng ngủ, bố sẽ ho nhiều hơn" :)
--------------------------------
Bạn này bản điệu lắm, trước khi đi ra ngoài là đầu tóc, quần áo, trang sức, phấn son linh tinh xèng ghê lắm! :( Mẹ không có ý kiến gì, muốn làm sao thì làm, có hôm đầu tóc nhìn phát hoảng, 4, 5 chùm tóc không ra đâu với đâu trên đầu, mặc 1 lèo 3 cái váy với quần jeans. Nhưng mẹ không nói gì hết, thân ai người nấy lo. NHƯNG mẹ đã thỏa thuận trước: hôm đi học không dc làm tóc vì ko có thời gian, quần áo phải phù hợp thời tiết và tự do vận động, mặc váy mà ko chạy nhảy dc hay dễ té thì ko dc mặc. Còn lại kiểu gì, mix match ra làm sao thì tự ... chịu, mẹ không nói ra nói vô. Có hôm đi học, người ta nhìn con xong nhìn mẹ, làm mình có cảm giác họ đang nghĩ "sao bà này có thể để con ăn mặc như vậy ra đường??" Nhưng với mình, đó là cách trẻ bày tỏ quan điểm, sở thích và cả tư duy sáng tạo, sự tự tin. mình không có lý do gì để ngăn cấm. Có lần papa nói nó "mặc như vầy không giống ai hết à" Quậy trả lời "con thích và con cảm thấy ok là dc papa ạ" (mình trả lời "good girl, honey" :p ) Mình rất sợ những câu nói như "PHẢI LÀM THẾ NÀY, THẾ NÀY," hoặc "CHẢ GIỐNG AI HẾT" đặc biệt nếu thốt ra từ miệng trẻ con thì còn gì là thinking out of the box nữa?? còn gì là sự tự do sáng tạo? tại sao chúng ta phải giống người khác thì mới dc?? Tại sao với 1 việc chỉ dc làm mỗi 1 cách? có nhiều khi cách của họ không hợp với thói quen của người khác thì sao? Nếu họ không có vấn đề gì với cách đó, dù nó mất thời gian hơn nhưng họ cảm thấy ok hơn, hoặc họ có thời gian cho công việc đó hơn, và KHÔNG ẢNH HƯỞNG ĐẾN AI CẢ thì tại sao phải nói ra nói vào? Dần dần papa của Quậy cũng im ru rồi, và phải học cách để con tự phát triển tư duy của nó :)
------------------------------
Bạn thân của mình nói "Asia ăn ngoan quá, ăn không phát ra tiếng chọp chẹp, biết dùng dao nĩa, ngồi ăn rất có table manner".
Câu trả lời là: nhà mình rất khó về table manner, rất khó! mình phải công nhận điều đó. Nhắc nó mãi tới nỗi mình tự mệt, chứ nó thì khỏi bàn rồi đó!
Nhưng tại sao mình phải làm như vậy?
Theo quan điểm và do cá nhân dc nuôi dưỡng thì mình thấy thế này: thói quen ăn uống nó không nói lên dc điều gì nhiều ở 1 con người, NHƯNG nó lại ảnh hưởng khá nhiều đến hình ảnh của 1 con người do ... chả hiểu sao người ta đánh giá khá nhiều người khác qua ăn uống. Có nhiều công việc, và ngay cả những impression lần đầu tiên gặp mặt trở nên không đẹp chỉ vì thói quen ăn uống. Dần dần mình cũng đã học dc table manner, NHƯNG 1) bỏ thói quen rất khó 2) 1 khi học khi đã lớn, nó rất khó trở thành "quality" bản tính của mình, mình có cảm giác mình luôn phải vờ như thế phải fake như thế, chứ nó ko xuất phát 1 cách tự nhiên (mình biết, có vài người như con bạn thân của mình, tính tình rất điềm đạm, ăn uống nhỏ nhẻ, chả ai dạy nó nó cũng như vậy), nhưng mình không có tính cách đó của nó, lại ko dc dạy để trở thành thói quen từ nhỏ, nên khi lớn lên, học lại sửa lại rất là cực khổ! Nói cho cùng, chúng ta sống trong 1 xã hội, dù muốn hay không, vẫn phải tuân theo "chuẩn mực" nhất định nào đó, trừ khi tài năng xuất chúng, giàu có vượt ngưỡng kiểu "ông làm gì là việc của ông, các cưng cứ cày ra hầu ông là dc" đó lại là 1 phạm trù khác. :)
Có lẽ mình đang cố gắng chọn 1 con đường ở giữa, không phải cũng không quá trái. nhưng mức nào là ở giữa?? :)
Khi còn nhỏ, mẹ mình cũng sửa mình 1 vài thứ làm mình rất mệt, nhưng khi lớn lên, mình lại cảm thấy cám ơn mẹ về điều đó. Nên việc mình nhắc Quậy khi ăn, mình mong khi lớn lên nó cũng sẽ hiểu cho mẹ. :)
Mình không muốn "than" bọn trẻ không có table manner, nhưng theo quan điểm của mình, khi lớn lên, chúng sẽ rất cực! :(
Nhận xét
Đăng nhận xét