Nuôi con rất mệt, và mình phải công nhận, ai thực sự nuôi thì mới hiểu cái sự mệt chứ nghe người ta nói vẫn ko "feel" dc.
Nhỏ thì lo các thứ nhỏ như ăn, uống, ị, tè, lớn thêm xíu thì lo nó đi học hay khóc, hay nhớ mẹ, bị bạn cắn, hoặc đánh bạn, lớn xíu nữa thì sợ đi học cư xử ko phải, cư xử thô lỗ, v.v... Bây giờ ở cái tuổi gần số 9 thì bắt đầu mệt ở các việc khác, to lớn hơn. Cụ thể là hay cãi bố mẹ, ko cần biết đúng sai, cứ cãi trước. Mới đầu mình cũng cáu, mình gầm gừ lại với nó, nhưng nhận thấy việc ấy chỉ là còn châm dầu vào lửa, bật công tắc cho nó cãi hăng hơn và nó ghét mình hơn! 😕😔😓 Lại đổi chiến thuật, khi nó cãi thì cứ ậm ừ nhưng vẫn để nó hiểu mình không đồng ý đâu. Khi nó cãi xong rồi, mình nói nhỏ nhẹ nhưng giọng vẫn rất nghiêm, và thường thì 100 lần như 1, nó thể hiện sự ko đồng ý bằng cách ko muốn nói chuyện với mình, dù nó ngồi ngay mặt mình, nhưng nó lo nhìn chỗ khác và làm ngơ, nên mình lại phải nói nó "nhìn mắt mẹ, mẹ đang nói với Quậy mà! Quậy kỳ quá". 😡 Và lần nào cũng phải tóm lại buổi nói chuyện bằng cách "mẹ nói là việc mẹ phải làm, con ko tin thì đành chịu, có nhiều bài học, mình phải tự trải nghiệm thì mới học dc, nhưng con hãy nhớ, 1 khi con rơi vào hoàn cảnh đó, thì hãy nhớ những gì mẹ đã từng nói với con" 😩😩
Mình nuôi nó rất giữ chữ tín, mình mà hứa cái gì, là mưa gió cỡ nào cũng làm bằng dc. mình nói 9h mình làm abc, thì 9h mình sẽ làm. Và mình cũng dạy nó đức tính đó, nếu nó hứa với bạn nó vào giờ XX, thì mình bảo nó canh đồng hồ để đi hoặc hẹn cho đúng giờ. Nhưng ko phải đứa trẻ nào cũng như vậy. Và con bé nhà mình nó cứ đứng chầu bạn nó 1 cách rất chịu đựng, mà phải gọi là anxiously. Mình nhìn nó như vậy mình chướng lắm! vì thời gian là vàng bạc, sao lại có thể thế dc,giận 1 đứa trẻ khác cũng ko dc. Mình nói nó, rất tiếc, không phải bạn nào cũng biết giá trị của thời gian và lời hứa, cho nên lần sau, khi con hẹn ai, con phải hỏi giờ cụ thể, và nhắc bạn, nếu ko đúng giờ thì con sẽ không chờ. chứ mà đứng mấy tiếng đồng hồ than thở là mẹ ko chấp nhận, vào nhà và làm việc nhà đi! 😡😡😡 Sau đó nó nói "sao bạn ấy lúc nào cũng bận, bạn ấy luôn cho con leo cây?", mẹ probe cho thêm vài câu hỏi để tự hiểu và trả lời tại sao luôn! bản thân người đó phải tự nhận ra, chứ người ngoài nói vào, họ sẽ không bao giờ tin. Đó là lý do họ phải đi bs tâm lý. 😖Mệt lắm! chưa tuổi teen mà đã như vậy rồi đó! Mẹ phải lắng nghe con hơn nữa, và respond những communication verbal và non-verbal của con để con có 1 sự tự tin và sẽ biết giá trị của bản thân mình. (Giáo sư môn tâm lý của mình dạy như vậy). Mình thật sự mê môn tâm lý học, đây là lớp tâm lý thứ 2 mình học ở đây, và lớp thứ 4 tính luôn ở VN.). chắc sẽ học thêm vài lớp nữa. Nó giúp bản thân mình nhận ra hành vi của bản thân, và nhận ra ý nghĩa của các kênh communication mà nhiều khi mình không hiểu, không biết. Bác sỹ của mình (vừa là psychiatrist vừa là psychologist) mà nghe dc cái này chắc ổng ngạc nhiên lắm, vì lúc mới chữa bệnh cho mình, mình nói thẳng ổng "tôi ko tin vào ba cái psychology gì đâu! tôi đến là vì gia đình và bệnh viện bắt tôi đến thôi đấy" 😡😂😂
Nhận xét
Đăng nhận xét