Table manner - cách thức ăn uống ?
Bé lai Nhật qua nhà mình ăn, từ bé lúc 6 tuổi, tới giờ là 9 tuổi, ko rớt hột cơm nào ra bàn, ăn không nghe chóp chép, chọp chẹp, ăn xong không thấy 1 hạt cơm dư nào trên đĩa. Không ăn hết thì tém gọn lại rồi mới nói con xin phép ko ăn nữa.
Nếu mình ở 1 đất nước họ dạy con table manner từ bé chắc mình cũng không ngạc nhiên, nhưng không hiểu sao đa số trẻ con bên đây mình thấy ko dc dạy table manner! Ăn nhìn chán kinh lên dc! :(
Nhà mình thì dạy table manner khi còn bé. cả 2 vợ chồng đều khó tính trong việc này. Mình khó tính vì từng làm cho Fine dining, nơi đòi hỏi 1 table manner thật sự tốt, vì nó còn là cách lấy lòng đối tác làm ăn và người đối diện (nói chung là dây mơ rễ má tới nhiều thứ, nhưng ở 1 khúc nào đó trong cuộc đời, có lẽ chúng ta sẽ cần 1 table manner để đi làm ăn giao tiếp). Ai nghĩ mình sẽ ko cần, thì cũng nên học và quen dần, vì nó không làm người đối diện cảm thấy khó chịu. Nhiều người ăn 1 cách ... làm gai mắt và ngứa tai kẻ ngồi đối diện và làm oải người đi dọn bàn ăn và lau cả cái sàn nhà sau khi họ ăn xong! Chán lắm! Chồng mình cũng rất khó tính trong table manner, đặc biệt là khi ăn nghe tiếng động. (dù rằng việc ăn gây ra tiếng động ở nhiều nước nó ko dc coi là 1 vấn đề lớn). Mình ko biết bây giờ ở VN ra sao, chứ hồi nhỏ, mình chưa từng thấy ai nói đến việc ăn ko dc nghe chọp chẹp, tiếng nhai cơm, tiếng húp súp. không ai dạy mình cái đó hết. Cho tới khi 1 người bạn đi du học về kể lại (khi đó mình 16 tuổi gì à), bạn đó nói người phương tây ăn ko phát ra tiếng động, mình ngạc nhiên quá trời luôn, mình hỏi làm sao ko gây tiếng động, bạn đó nói chỉ cần khi ăn khép miệng và nếu ăn súp thì cho nguyên cái thìa vô miệng, chứ ko húp ở khóe muỗng. Ấn tượng quá, nên mình từ đó về sau, không bao giờ gây tiếng động khi ăn. Tới khi 19 tuổi, làm cho fine dining thì thôi, khỏi nói, thành dân pro như bao đồng nghiệp. :D Hồi quen mình, lần đầu tiên đi ăn, chồng mình hỏi "ủa, em ăn ko gây ra tiếng động gì cả?" :D Vì bạn đó thấy hình như việc này không phổ biến ở châu á. Mình nói "ờ, nhờ học dần hồi tuổi teen nên em ko có thói quen đó NỮA" :D chắc ông nội thở phào nhẹ nhõm, vì ổng ko thích nghe sì sụp, mà món VN thì toàn nước broth :p
Có con thì 2 vợ chồng khó tính, có nhiều điều khoản khi ăn dc lập ra (cả kiểu Tây lẫn kiểu Ta):
1) ăn không dc phát ra tiếng động, khép miệng lại khi nhai, ăn súp thì cho nguyên muỗng vô miệng ko húp lụp xụp. Áp dụng luôn cho uống nước, tiếng ực ực thì ko nói, chứ mà húp mút rột rột là không! Nhiều đứa ăn mà miệng toang hoác, còn thấy dc nó đang dùng lưỡi lùa thức ăn trong miệng nữa chứ! ôi, một khung cảnh không mấy thích thú lãng mạn gì trong mắt mình. bé thì ko nói! 10 tuổi, 11 tuổi rồi! :(
2) Khi nhai thì ko nói chuyện, cơm bún bắn hết ra ngoài y như bom nổ! :(
3) Không ăn hết thì để ngay trong đĩa, quá lắm hỏi bố mẹ có ăn không thì đưa, chứ không dc tự ý thẩy thức ăn không thích vào đĩa bố mẹ như thể đó là điều hiển nhiên. Hồi bé nó từng làm vậy, mình nói mamma đâu phải thùng rác đâu. nó nói "con tưởng mamma thích ăn", "ừ, nhưng cái cách con không nói không rằng, thẩy thức ăn vào đĩa người khác là trông kỳ cục lắm, thích ăn cũng thành không thích, phải hỏi! mà tốt nhất là cứ giữ ở đĩa của con, nếu người ta hỏi thì cho, người ta ko hỏi thì thôi, đừng có hỏi luôn đi! mắc công người ta phải từ chối, không ai thích nói không hết á!"
4) Nếu ăn kiểu người Việt, muốn gắp miếng thịt cuối cùng, thì luôn luôn mãi mãi phải hỏi có ai muốn ăn không, họ nói ko thì mới dc gắp, nếu ai nói có thì xin chia đôi hoặc để lại miếng đó cho họ. Điều này áp dụng cho cả ông bà nội, anh chị em trong nhà!
5) Nếu ăn kiểu người việt, thì gắp miếng nào là gắp ngay, không bao giờ được lựa miếng ngon, miếng mình thích! không bao giờ là không bao giờ!
6) Khi ăn phải có cái khăn napkin ngay đó, ăn mấy món dầu mỡ miệng bóng loáng thì lau chùi cho đỡ.
7) Dùng dao nĩa, cắt miếng nhỏ cho miệng, không có xúc nguyên miếng thịt to chà bá rồi ngửa cổ lên cắn xé. Nhìn không chịu dc! thật! không chịu dc! :( Kị! kị! kị! có nhiều đứa không những vậy, còn kê cái miệng nó vô đĩa vừa lùa thức ăn, vừa liếm cái thành đĩa! trời ơi!!!! :( Món VN thường mình cắt miếng nhỏ sẵn, món Tây thì ko, họ có cách ăn dao nĩa. nếu như vậy, thì nên dạy con dùng dao nĩa, chứ sao để nó ăn kỳ cục như vậy. Mấy đứa nào sau khi ăn xong, bàn đầy thức ăn vương vãi, tay dầu mỡ (do ko biết dùng dao nĩa) chùi tè le lên bàn ghế, dưới sàn cũng vương vãi trăm ngàn thứ! chán lắm!! con mình qua nhà người khác mà làm phiền họ như vậy thì mình không thích, nhiều người khó tính, họ còn ngại ko dám mời qua chơi (vì bày ra cho họ dọn! hầu con họ chưa đã, còn hầu con nhà khác, ai mà thích?).
8) Ăn xong thì phải phụ chủ nhà dọn bàn ăn! áp dụng cho ông bà nội, ngươi thân và cả người không thân.
9) Nếu chủ nhà đang dọn bàn ăn thì offer giúp, họ từ chối thì thôi, còn không, phải giúp họ lay table!
Có quá khó tính không? Mình không biết! mình chỉ biết thay đổi thói quen là rất khó, đặc biệt thói quen gắm sâu gốc rễ từ bé! không ai sanh ra là hoàn hảo, biết điều 100%, nên cái nào dạy dc, có thói quen, để sau này thực hành không cần phải suy nghĩ thì mình dạy ngay, dạy luôn! Quậy 9 h rồi, thói quen cắt thịt thành miếng nhỏ cho vô miệng cho lịch sự vẫn còn tệ lắm. Vẫn phải mỏi miệng hàng ngày.
Ăn xong vẫn còn cơm từa lưa trong đĩa, ko biết tém gọn như bé Nhật kia, phải nhắc hoài đó.
Riêng ở nhà, ăn xong, phải dọn bàn, thức ăn thừa, xương, phải phân rác thải, và cho đĩa muỗng vào bồn rửa chén. Nhắc cả năm nay, bây giờ vẫn có hôm dc hôm không. Làm mẹ khó nhất là vụ "nhai đi nhai lại". Mệt gì mà mệt! :(
Nhận xét
Đăng nhận xét