Mình nhớ hồi nhỏ bị điểm kém là bị mắng ghê lắm, mà nói ghê là ghê thiệt! phải gọi là ác mộng với 1 đứa bé 6, 7 tuổi như mình. Nhưng sau 7 tuổi thì "sướng" rồi, mẹ mình ko còn thời gian nhìn bài vở mình nữa! :p
con gái mình bị cô mắng vì quên bài tập và làm cái gì cũng quá chậm. :( Đúng là như vậy. cũng muốn nó làm nhanh hơn mà mình thì cái gì cũng muốn, nhưng thời gian chả cho phép mình làm bất cứ 1 cái gì. (thở dài!)
Thấy con bị mắng thì tội quá, thương ko hết, làm sao nhăn nhó với nó dc. thôi, yêu chiều thêm tý, rồi từ từ dạy lại, chứ bị cô phàn nàn ban sáng, ban chiều về quạt nó nữa thì quá đáng, và làm nó cảm thấy tội lỗi, thay vì rút kinh nghiệm và cố gắng hơn.
HÔm nọ quên làm bài tập (lỗi bố nhiều hơn, vì bố hứa sẽ nhắn tin hỏi bài tập mà lão quên, và nó cũng quên luôn). Hôm sau cô la và bắt làm cho đủ số. mà hôm ấy học tới 16h30, đi bơi tới 19h30 mới về. biết nó mệt lử, cũng muốn nói thôi khỏi làm để cuối tuần làm nốt, nhưng nó nói hôm sau có môn đó, với lại mình nghĩ đì nó làm cho nhớ! nên bắt làm 1 mớ bài tập tới gần 10h30 tối mới đi ngủ! :( ko la gì. nhưng cho nhớ, lần sau phải cẩn thận, bài tập phải ghi vào sách để biết làm bài nào. nó hơi đổ thừa kiểu abc, mình nói nếu các bạn làm dc thì con cũng phải làm dc, việc ghi chép ngày mai có homework gì ko cần cái gì quá cao siêu cả! Nhưng hôm nay cuối tuần, mình phải dạy nó cách ghi note hiệu quả! ý chính phải ghi trước, chứ mà ngồi nắn nót ngày tháng năm thì làm dc cái qué gì! :(
mình nhớ khi lần đầu tiên đi làm, boss mình dùng từ SHARP khi làm việc. Nhanh và chỉn chu, chuẩn của Fine Dining, lịch sự, trông thong dong từ tốn nhưng làm cái gì cũng phải chỉn chu và nhanh gọn (để còn thong dong nói chuyện và phục vụ khách chu đáo nhất, chứ mà ôm 1 cái li cappuccino cả tiếng hay lau chén mất bà nó hết cả tiếng đồng hồ thì là thế quái nào. cứ tưởng tượng, khi khách vào chỉ lả lướt nói chuyện, khách đứng lên mà rớt cái napkin là nhẹ nhàng nhặt lên, và thay 1 cái mới, mở napkin sạch ra, gấp lại hình tam giác, để ngay armchair của họ để khi quay về ghế, họ có ngay 1 cái napkin sạch. pha cappuccino trong backup house thật nhanh, thật sạch, mang ra là lại nhẹ nhàng từ tốn "your cappunccino, m'am" đặt cái tách sao cho tay cầm chuẩn 4 giờ chiều để họ có thể cầm lên ngay ko cần phải xoay li (điều này có nghĩa là tự assume khách thuận tay phải, nếu biết khách đó thuận tay trái - nếu là khách quen, thì phải chuyển sang tay cầm ở mức 8h của đồng hồ). Chính ra mà nói, bọn mình dc trained thực sự pro, cần tốc độ lẫn quality. cứ nhớ là Sharp! 19 tuổi, bỡ ngỡ, đi làm trầy trật biết bao, phải dùng tiếng Anh cả hơn 80% vì chef và boss là nước ngoài, phải nhanh tay chân, mồm miệng, và còn phải "read" đọc ý khách, nhớ mặt, nhớ tên, v.v... Nhưng sau đó, tự động có thói quen, làm gì cũng cố nhanh và sharp. tương tự cho việc quần áo, đầu tóc, dáng đi, bước đi. Hồi mình chuyển nghề sang market research, chị N nói "nhìn nó smart ghê". Nhờ dc train như vậy, hygene, ăn mặc, từng chi tiết 1. 1 cọng tóc cũng ko dc rớt xuống mặt. Trang điểm phải thật smart, các loại trang sức cũng phải tối thiểu phù hợp. Nhờ cái job đầu tiên trong đời nó thế, qua bao khách sạn sang khác làm việc, luôn luôn được khen smart, và sharp. Đó là nhờ training. cho nên bây giờ cũng phải train con như vậy. có nên "care" như vậy? có chứ! vì đó là 1 trong các cách giao tiếp trong cộng đồng. Nói trắng ra, ví dụ đơn giản, ko ai thích ờ gần người ko dc sạch sẽ hay "có mùi thơm", cũng không ai thích làm việc với người lề mề, chậm chạp, mình làm chậm mặc mình, để cho đồng nghiệp nó cover cho mệt nghỉ thì kệ nó. Không ai thích double job của người khác cả. ăn mặc chỉn chu, sạch sẽ là 1 cách để tạo cảm giác thoải mái cho người đối diện, là 1 cách tôn trọng. Nếu mình ăn mặc chỉn chu điều đầu tiên ngay là "she takes time for this appoinment and she KNOWS the high expectation we have". (in some cases). Đặc biệt những ngành nghề clien service, việc ăn mặc smart là kiên quyết, nhiều người còn phải shave tóc tai đầu cổ, waxing đủ trò. Tại sao vậy? vì con người họ có thói quen đánh giá người đối diện đặc biệt khi họ ko quen bạn, và họ cần thấy 1 phong thái "pro", smart, tôn trọng đối tác. cô giáo tâm lý của mình ở VN nhắc đi nhắc lại: "Luôn luôn nhớ, ko đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nhưng người khác đánh giá mình qua vẻ bề ngoài, phải biết, để hành xử sao cho được việc của mình". --> châm ngôn của tui, gọi là mantra đó!
Mình có 1 con bạn, nó nói tao đi làm, có bà kia, mùi xyz, bả dễ thương, nhưng ko ai chịu nổi bả, mà nói ra cũng ko dc. :(
Tương tự cho mình, hồi ở đây, cũng có 1 đồng nghiệp như vậy, tới nổi tìm dc phòng khác là chạy ra khỏi phòng làm chung luôn. và những đứa bạn phòng khác cũng hạn chế vào phòng đó. :(
những việc này thật sự làm ảnh hưởng chứ giỡn sao! Ko ai nói bạn kia xấu tính hay làm việc dở! Nhưng nó ảnh hưởng ko nhỏ tý nào.
Ngành client service hoặc 1 vài ngành như ngân hàng, tiền tệ, thường đòi hỏi vẻ bề ngoài, (lý do ngân hàng nhỏ lớn nào thì cũng chơi mấy cái building hoành tráng nhất để phô trương - vì nó là 1 trong các hình thức la làng o là "chúng tui rất stable financially đó"), đi phỏng vấn mặc lếch nhếch là dc mời về khỏi phải nói chuyện, mất thời gian! chứng mình anh chả hiểu gì về ngành anh đang xin việc.
Hồi xưa phỏng vấn với 1 contract manager, do biết mình 20 tuổi, ổng vẫn nhận, nhưng còm thẳng luôn ngay trong ngày phỏng vấn "we should think about the wardrope". Bình thường thôi, nhập gia tùy tục. Ngay bản thân ông làm ngành này mấy chục năm, khi nói chuyện với người tàu, tránh số 4, tất cả mọi thứ, ngay cả cuốn sổ, cây bút, cũng ko bao giờ có số 4 - số xui của tiếng Tàu. LÀm ăn với Nhật thì phải học các cách ăn mặc, khuôn phép để làm hài lòng đối tác, để ko làm ảnh hưởng cách nhìn của họ at the first impression. first impression tốt, performance cũng tốt, 10 điểm! First impression làm người ta ko thích, dù performance cũng tốt, thì chọn người có cả 2. Trừ khi anh kia chắc xuất chúng lắm, ai tự tin xuất chúng thì cứ thoải mái con gà mái, nhưng ko dám hứa sẽ dc nhận, trừ khi anh làm IT hoặc ngành nào đó trong lab hoặc trong nhà kho. :p
Nhận xét
Đăng nhận xét