Sáng sớm mò lên mang đọc tin trang VN thấy nói Nice có biến, chạy lên BBC coi mới biết hơn 80 người chết do khủng bố, lái xe tải nghiền nát dòng người đang đi trẩy hội ngày quốc khánh của Pháp. Vừa thảng thốt, vừa tức giận... 
---------------------------------------------------
8 năm trước. 
Một ngày rất thảnh thơi, 3 buổi sáng đi học tiếng Ý (1,5 tiếng), nhẹ nhàng đi bộ về nhà (cũng mất 20-30 phút, nhưng có việc gì cần làm đâu, cứ thảnh thơi mà ngắm hoa lá, mây trời). Về nhà ăn đại cái gì đó ngon ngon, trẻ mà, đâu có sợ hãi tăng cân như bây giờ! :( chiều chiều mở Zumba lên nhảy vài đường cho có chứ cũng ko cần phải tập ngất lên ngất xuống. Rồi lại lôi đồ nghề ra nướng bánh, nấu ăn, chụp ảnh, edit ảnh, tung lên mạng, và viết những entry dài lòng thòng ko ai thèm đọc thì thị vẫn cứ viết! :p chồng về thảnh thơi ăn tối rồi ôm nhau luyện phim trên couch tới nửa đêm mới đi ngủ. 

5 năm trước
Có con bé mặt tròn như quả banh, mắt to đen láy, cái má phính chen chúc chèn ép cái miệng bé teo, suốc ngày cứ quấn mẹ ko rời. SÁng lo cho con xong rồi mẹ con quàng gánh đi dạo, về nhà lo cho nó ăn ngủ xong, mình vừa ăn, vừa lên mạng. Nó thức cái cho ăn rồi lại đi dạo. về đến nhà thì nấu nấu nướng nướng như mất hồn cho kịp bữa tối. Nó đi ngủ thì mình cũng mệt cù bơ cù bất. 

1 năm trước, con đi học, thảnh thơi xíu thì long thể bất an, quyết định đi học, đi học cho lòng nhẹ nhõm. thế là ngày ngày chạy quần quật cho nhanh cho lẹ vất nó ở trường rồi thì là chạy đi học, hoặc chúi mũi vào sách mà học bài thi điên cuồng. có hôm đi học về lúc 4h, 4h30 trường nó đóng cửa, 4h40 mình có lớp học khác, thế là lái xe như điên chạy đi đón nó, rồi vội vàng hôn nó nhanh nhanh giao cho bạn hoặc bà nội dữ rồi lại chạy xe như bay đi học ca cuối. Về đến nhà, thì tay chân hâm đồ ăn loạn xạ cả lên cho kịp bữa tối lúc 8h. Nó đi ngủ thì mình dọn dẹp chén đĩa, mệt ko thở nổi. 

trước kia mình tự hỏi tại sao 1 số người họ ko muốn có con, ko muốn chia thời gian, và tiền bạc cho 1 con người nhỏ bé đáng yêu khác. VÀ bây giờ, mình hiểu tại sao, vì việc chia sẻ ấy rất khó khăn, có lẽ họ đã mường tượng đc việc đó tốt hơn mình và đã quyết định như vậy. Nếu mình cũng biết trước thế này thì mình có sanh Quậy ko nhỉ? 
Có chứ! vẫn sanh nó ra thôi, vì tình yêu dành cho nó to hơn nỗi sợ hãi... 

Thời gian trôi thật nhanh, chưa gì đã giữa mùa hè, thoắt cái con lại đi học, và mình cũng sẽ học năm 2 đại học. Cũng sẽ cố vui, cố hưởng thụ vì có mấy khi dc thư thái mà ngồi ngắm mây gió :) 



Nhớ ngày nào bé loắt choắt, ú na ú nần, chân tay đầy ngấn, cổ thì chỉ có mỗi 1 đốt thịt chen chúc nhau. Bây giờ lớn như vầy, lái xe cạnh mẹ để đi chỡ, còn thồ hàng giúp mẹ nữa. 

Hôm nào cười được cứ cưới con gái à, ai mà biết trước ngày mai... 

Nhận xét

Các bài đọc được yêu thích nhất