1 cái ôm
Những năm học cấp 2, tôi nghĩ cái khó nhất là phải có điểm cao
Năm 17 tuổi, thi đại học, cái ấy là cái khó nhất
Khi đi làm, cái khó nhất là phải làm hài lòng sếp, và có kết quả làm việc tốt nhất mới là cái quan trọng.
Khi sống trong 1 mối quan hệ, cái khó nhất là biết chấp nhận.
Có những điều rất đơn giản, nhưng chỉ khi ở với nhau hàng ngày mới có thể nhận thấy nó khó khăn đến mức độ nào. Mình và Ale như nước với lửa, 2 cách nhìn hoàn toàn khác nhau, 2 cách giải quyết khác nhau. chồng mình có rất nhiều thứ mình ko thích, có rất nhiều thứ, mình phải học rất lâu mới chịu chấp nhận, có đôi khi cứ nhắm mắt cho êm chuyện vì có nói ra cũng chỉ mỏi mồm, mình chẳng bao giờ nói ra điều gì, nếu như nó ko dc giải quyết, nếu nói ra chỉ tổ làm mệt mình và đối phương thi cứ im lặng và nhắm mắt xem như ko biết, ko nghe ko thấy là dc. :p
Có điểm tôi rất thích ở chồng mình, đó là lòng hiếu thảo. đi đâu, ăn gì cũng nhớ đến bố mẹ, bố ốm, cảm cúm, dù hôm ấy đi làm từ 7h sáng đến 7h tối về mệt nhoài, phụ vợ lo cho con ăn uống xong cũng 9h tối hơn, cố lái xe 40 phút qua nhà ba chồng chỉ để thăm bệnh. Mẹ ốm cũng y như vậy, còn nhờ mình nấu súp, nấu những món bổ dưỡng để hàng ngày mang qua thăm mẹ.
hôm nọ ăn món salad mực kiểu Ý rất ngon. ai sống ở Ý thì biết, hải sản ko hề rẻ, rất là đắt tiền, có lẽ vì thế mà cũng ít người Ý biết nấu hải sản hơn là các món thịt. Ăn hải sản tại nhà hàng rất đắt đỏ, ví như 1 kg sò huyết là 11.80 Euro (giá ngay ngày hôm nay), 1 mình mình chắc ăn ít nhất 1 kg con sò đó, đây chỉ là 1 ví dụ cho giá cả hải sản tại Ý. mình làm món salad mực này rất ngon, mực con rất to, cầu cả gần nửa kg, luộc cùng hành tây, tỏi băm thơm cho mềm. Cắt lát mỏng, trộn dầu olive, muối và lá parsley băm nhỏ. cho tủ lạnh cho lạnh, ăn với sốt mayonaise. Chồng ăn xong nói thế này, bố mẹ anh chắc ko thể ăn món này thường xuyên. thế nên hôm nay mua mực những 3 kg, làm món salad mực, tính mua 6 kg mussel (mussel rẻ hơn con sò huyết nhiều, tầm 2-3 Euro 1 kg thui!), tính mua cá làm súp cá, mà ngày thứ 2, ít hàng quá. nên lại mua thịt khoanh chân giò làm món ossobucchi của Milan, vì mình biết, bố mẹ người kia thích ăn. :)
PS: mẹ mình chả thích ăn gì, ko muốn ăn gì, chỉ thấy hình như nhìn con cháu ăn là cười tít mắt. Nhớ bà già! ;(
--------------------------------------
Quậy thẩy cái cây, vô tính trúng ngay mặt bạn, mẹ bảo (giọng khó chịu) "con làm bạn đau kìa, con phải cẩn thận chứ" - nó vừa khóc vừa bảo ko phải lỗi tại nó, lỗi tại thằng bạn kia. nói mãi cũng ko chịu nhận.
Quậy lái xe đạp với bạn, quẹo tay lái trúng bạn, bạn té, con bé kia khóc (do giật mình là chính chứ ko trầy xước chảy máu gì), mình nói quậy "Giulia té rồi, con phải cẩn thận đi xa ra chứ" (giọng cũng khó chịu). nó nước mắt ngắn dài khóc còn to hơn con kia, nhất định bảo con kia phải tự biết tránh đường, sau đó nó khóc ghê lắm, mình thì có vẻ do hơi bẽ mặt với bạn mình, vừa giận vì nó làm ngươi ta té mà nó khóc, lại ko chịu nhận, mình lại càng la, nó lại càng khóc, sau đó nó ôm chân mình bảo nó sợ, nhưng vẫn ko chịu nhận lỗi. Mình điên lắm. Mang về nhà mắng cho 1 trận.
có bố nó là vẫn ngọt ngào, nói chuyện phải quấy nên nó hiểu. Mình bảo nó mình chỉ muốn nói làm ai đau ko quan trọng lỗi, mà phải lo cho họ trước, nếu có lỗi thì xin lỗi, đó là điều bình thường.
Nhưng sau đó, nó mới nói "nó khóc vì nó rất sợ". Mình chợt nhận ra, nó khóc và đổ thừa vì đó là cách nó bộc lộ khi sợ hãi, thật sự nó đã rất sợ hãi khi làm trẻ con khác đau, nó sợ bị mắng, bị rầy, và mình biết, do mình mắng nó, nên nó sợ trong những lần như vậy và đổ thừa cho trẻ khác. Mình lại càng ác độc hơn, khi nó đang sợ hãi như vậy, nó cần 1 cái ôm từ mình và mình đã ko cho nó điều đó. Nghĩ lại mà đau lòng quá. Từ nay trở đi, việc đầu tiên mình làm, bất cứ chuyện gì, là sẽ ôm Quậy. Vì mình biết đó là điều nó cần nhất. Cũng như mình, trong những cơn đau tột cùng, mình chỉ muốn 1 cái ôm, ko cần lời nói, chỉ cần 1 cái ôm.
CÁm ơn Quây đã dạy mẹ bài học này.
Nhật ký của 1 bà mẹ tệ, rất tệ!
Chị ơi entry này hay quá, em học được nhiều điều lắm :) Đôi khi trẻ con dạy cho người lớn nhiều bài học hay ho trong cuộc sống chị nhỉ!
Trả lờiXóaP.S.: Hồi gặp anh Ale em rất mến sự điềm đạm và trầm tĩnh của ảnh :)
ừ em, chị mỗi lần thấy nó, là như thấy reflection của mình trong đó em ạ.
XóaNhiều lúc điên lắm,làm sao hạ hỏa Thy ơi :(.
Trả lờiXóaSao chị có cảm giác, mỗi lần gym xong chị dễ nổi điên hơn vậy em?
em nghe nói mỗi lần mình mất bình tĩnh thì ko nên nói gì, mà qua phòng khác, chỗ khác và yêu cầu tụi nó phải để mình yên trong vài phút đó chị, em thấy cách này hay ở chỗ là em sẽ ko nói những điều em ko nên nói khi nóng giận! :(
XóaGym xong mà dễ nổi điên chắc do cơ thể chị quá mệt cũng nên! :(
Có khi nào nó sợ là do mình ko bà Thy, mình hay có cái tật hay sốt ruột, rồi lớn tiếng la mắng, thậm chí đôi khi vì sĩ diện bên ngoài mà mình hay ép con phải làm theo ý mình, theo ý người xung quanh mà mình ko để ý đến tâm tư của nó?
Trả lờiXóaCái này tui bị hoài à, nhiều khi tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên, nhhưng mà áp lực quá, tội con nữa. Những lúc con mắc lỗi, tui hay cố gắng giữ bình tĩnh, và cùng nói chuyện với con, đặt nhiều câu hỏi để con tự trả lời và tự nhân ra lỗi của con, rất tiếc là những cái này chỉ làm khi có 2 mẹ con thôi, chứ đang có người khác là y như rằng mình lại mắc "bệnh" sĩ diện và lớn tiếng với con, nhất là lúc đó mình ko nhận ra mình đang sai :(
Thì là do nó sợ tui đó bà! hic! :(
Xóa