HÔm qua nói con gái điền đơn để xin làm thẻ thư viện (nó có thẻ mà bị mất nên giờ làm lại, chứ ở Ý, baby cũng dc làm thẻ thư viện miễn phí, dc sử dụng trên toàn vùng mình ở, bao gồm mấy chục cái thư vin :)).
thực ra là bố mẹ điền đơn, nhưng Quậy 10 tuổi rồi, mẹ kêu Quậy điền giúp mẹ, mẹ đứng cạnh chỉ con gái điền. cho biết cách điền các loại đơn đơn giản, từ vựng của các lá đơn,... Gần lúc kí tên, đơn Ý luôn có câu "tôi cam kết đồng ý cho thư viện ... sử dụng thông tin cá nhân để ... Vì nếu ko quýnh dấu đồng ý, thì họ ko dc quyền sử dụng thông tin cá nhân của mình, khi gửi CV xin việc cũng vậy. Mẹ hỏi Quậy hiểu câu ấy là gì ko? bảo dạ ko. Nên mẹ giải thích ngắn gọn tầm quan trọng của thông tin cá nhân để Quậy biết. Thời buôi này thông tin mình bị trôi nổi mà!
Sau đó kêu Quậy email book thư viện ngày abc để mình đến đổi sách (mùa Covid, nên khuyến khích mọi người book trước, ko book thì nếu đến mà thư viện đông, thì phải chờ ở ngoài). Quậy học viết thư rồi (bằng tiếng Ý). Nên mẹ nói vậy con tự viết đi.
Bạn viết "gentilissima/o,) -- (Kính gửi,) rồi là cháu tên ... 9 tuổi, cháu có mượn 8 quyển sách tại thư viện ngày ... cháu viết mail này để book cho ngày ... cháu trả sách ...
Cuối thư còn ghi cháu xin chờ confirmation, rồi là kính đơn (cordiali saluti,).
Nói chung cũng pro phết! nghe rất "business" lịch sự. :)
Mẹ bảo tiếng anh cũng vậy, viết thư cũng phải theo 1 cấu trúc như Ý, ko phải như chat với bạn bè trên whatssapp, khi nào rảnh mẹ dạy.
Sinh viên Ý nếu không học tiếng Anh level cao, thi thoảng viết business email mà đọc hãi quá. Nên mình hay nhắc sinh viên mình "don't be too relaxing with business mail" (đừng có dễ dãi quá trong các lá thư). viết sai chính tả ko phải là vấn đề, vấn đề là cái cách mình viết. Khi nói chuyện cũng vậy, nói sai, nói giọng nước ngoài ko quan trọng bằng cái cách nói. :) Nếu là người dễ thương, thì nên dễ thương 1 tý trong ăn nói, chứ chỉ giữ cái dễ thương trong bụng và bỗ bã bên ngoài thì cần phải rèn luyện hơn. :) nhất là trong giao dịch, business. :)
--------------------------------
Con tui hồi bé ngoan biết bao, 1 chữ dạ, 2 chữ dạ. "làm ơn - please" nói rõ to khi xin bất cứ gì. Pà mia! càng lớn càng hư! nhiều khi nói trổng! ơ! có dạy thế đâu?! Quạt! Quạt cho tắt bếp. rồi bị mẹ mát mẻ "ơ, chữ please thần thánh đâu?" (where is the magic word?) (hồi bé mình nói chữ ấy magic, vì dùng nó hỏi cái gì thì cũng thường dc trở thành hiện thực :p hahahha!). (hàm ý là bây giờ lớn mà mẹ phải dạy lại bài học khi 1 tuổi!). bực ghê!
Đón đi summer camp, khi ra về, thấy ko chào nhóm educator đang ngồi ngay đó. Hả! ơ?! ơ?! lườm cho phát! rồi hỏi "sao thế Quậy? sao vậy?" nó vội vàng xin lỗi bảo con quên. Ôi mệt!
Hôm nọ kêu nó dọn bàn ăn và gấp đồ, nó hỏi "tại sao con phải làm?", mình nhìn nó hỏi lại "thế con nói mẹ nghe xem tại sao con phải làm?" - Sợ quá lí nhí "tại ai cũng phải phụ việc nhà ạ" - Ừ cám ơn con, im glad you know that! Ôi! giời ơi! tôi chán các mẹ ạ!
Mình bảo bố nó, khi dẫn nó đi đâu đó, để ý nó có quên hay làm lơ ko chào hỏi ai để nhắc! và để nó tự nói, tự trả lời, đừng có nói giúp nó đó. Bố nó thường thì giỏi, nhưng nhiều khi ổng cũng nhanh nhẩu đoảng lắm! Con mình đi với mình thì khác, nó phải làm mọi thứ, vào quán thì order đồ ăn thức uống cho cả 2 mẹ con, và tự đi trả tiền. Đi vào 1 nơi mới (ví như 1 thư viện mới chưa bao giờ đến), thì phải tự hỏi đi đâu, nơi nào, tìm sách này ở đâu. MẸ chỉ đứng từ xa. Nên nhiều người (thật sự nhiều, hahah) cứ ngỡ mình không biết tiếng Ý:D cũng dễ hiểu, vì mặt nước ngoài rành rành ra, lại để con gái hỏi thông tin. Nhưng nhờ vậy, nó thực sự lanh lẹ, dạn dĩ. :) Làm mẹ, chỉ mong con như thế. để mẹ ko còn phải kè kè dạy con khi đã già cồ, mẹ sợ các vụ ấy lắm! 😂
Nhận xét
Đăng nhận xét