Cứ viết thư cho professor là mệt! mà may là viết tiếng anh đó, viết tiếng Ý còn mệt ác liệt! :(
Đang chuẩn bị viết thesis, nên viết bao nhiêu là email. Nhọc xác quạ! :(
từ khi lockdown, mình chả xài tiếng Ý bao nhiêu, làm việc cũng chủ yếu tiếng Anh, ngồi nhà làm, nên cũng ko có cơ hội chat, tám với bọn bạn và đồng nghiệp bằng tiếng Ý, túm lại là tiếng Ý vẫn dở như thuở nào! hụ hụ!! Giờ còn phải đọc ngấu nghiến bao nhiêu là sách và article bằng tiếng Anh, chắc sau vụ này mình phải tập nói tiếng Ý lại từ đầu quá! :( Hiểu thì rất giỏi, mà nói thì rất dở! ôi tôi chán! :(
hồi trước đi học, đi làm, xài tiếng Ý nhiều, giờ ở nhà buồn quá! hụ hụ!!
Trường mình nhất quyết đóng cửa cầm cự, ko cho mở, hỏi boss mình là mình đến văn phòng dc, ko, chỉ nói lệnh cấm, ko ai dc vô hết! :(
-------------------------
Sắp đi Sardegna chơi, nên Quậy xúng xính dọn quần áo, va li đủ cả. Chả hiểu vì sao mà mình càng ngày càng già, nên ko còn có cái hứng thú hay quá xô bồ bất cứ 1 cái gì. Nhiều khi mình cũng tự hỏi là mình thích cái gì! Hức! Mà lo lắng, sợ hãi, hay thích cái gì cũng ko tỏ ra mặt quá nhiều. Ai ai ở đây cũng nói sao bạn dễ chịu và calm cực kỳ vậy? (óe! thật sao? chắc chưa đủ thân để mình chường cái mặt thật của mình ra?? :p). Ông prof của mình ổng cũng nói mình bình tĩnh, relax dữ thần. Trời! đâu có, nhớ lúc đó sợ và lo tới nỗi tóc thì bạc, mà mặt thì mụn đầy do quá stressed mà. Nhưng đúng là mọi người cứ tưởng mình relax, vì tối đêm vẫn đi nhậu, và sáng 4h thức học cùng ly ruọu Porto 😂 có lẽ bản chất của mình là solving problem, càng có problem thì càng calm để cắm đầu vào mà giải quyết, chứ xoắn xít lên ko làm tình hình khá hơn. 😅Thuyết trình lúc nào cũng tươi như hoa, bọn bạn đều khen là dễ hiểu, informative và cũng entertaining nữa, nó hỏi sao mày có thể make joke trên khán đài dc. 😂 để làm dc việc đó, người phụ nữ "calm" nhất thế giới cũng học bỏ mạng, và đứng trước gương thuyết trình tới mỏi hàm mà. 😖😂 điểm nào cần joke dc cũng phải tính toán để làm người nghe tỉnh giấc. Chứ họ nghe thuyết trình mấy tiếng đồng hồ, có khi nguyên 1 ngày, mình cũng rà rà rà rà như cái radio thì công sức mình research bỏ công bỏ biển, do họ ko còn hứng thú để nghe nữa. 😒Mình nhớ hồi mình làm ở Intel, boss mình là người Mỹ, dày dạn kinh nghiệm vô cùng, từng là professor của đại học, trong công việc ông thuyết trình với bao nhiêu là người, bao nhiêu đối tượng, nhưng mình nhớ trước hôm event, ổng ở văn phòng tới 11 h đêm và ổng tập thuyết trình trong meeting room. 💪💝 vÀ thế là từ đó, mình luôn luôn nhớ, ổng mà còn phải tập đêm ngày thì huống chi là mình (thuyết trình tiếng ko phải tiếng mẹ đẻ, và cũng ko có position cao để chỉ cần ho cái là người ta nghe mình, chỉ còn cách làm việc gấp đôi để người ta thích nghe mình nói và chú ý đến quan điểm của mình). không còn cách nào khác.
Kể cho chồng nghe là người ta nói em calm kìa, ổng nhảy lên "trời, ai vậy! chắc do họ ko biết em đó". :p Mình công nhận, mình có 2 khuôn mặt, 1 là bản chất thật, rất ẩu tả, lười biếng, khó tính đến ngoa ngoắt, bản chất thứ 2 là trong công việc hay với người ko thân, mình sẽ rất lịch sự, nhã nhặn. :p hay cứ gọi là performance cũng dc. trong công việc, khi boss đánh giá nhân viên, họ dùng chữ "performance", riêng với người ko quen, để giữ hình ảnh lung linh, thì cũng perform nốt. Cái này là khôn nhà dại chợ? :p Nhưng thật ra mà nói, nếu họ ko quen mình, ko cớ chi mình phải lột hết áo ra cho họ xem lưng. :p cách nhìn này chắc do ảnh hưởng của thoi gian khi còn làm ngành khách sạn du lịch. mình dc trained là 1 khi vào ca, mọi thứ phải để sau lưng và hãy yêu chiều khách nhiều nhất có thể, phải lịch sự, thanh lịch, hiếu khách, tinh tế nhất có thể. luôn nhìn vào mắt khi nói chuyện, luôn cười, luôn đi ngang hàng hoặc 2-3 bước trước khách như là 1 chủ nhà, tóc quần áo, cơ thể, răng miệng phải thật sạch, thật thơm, phải cười 1 nụ cười duyên dáng nhất, hãy nhớ tên và sở thích của họ, không bao giờ nói không. Chữ không là chữ cấm kị. khi họ có vẻ buồn chán, hãy đến với họ và nếu họ muốn nói chuyện, hãy lắng nghe (khi họ khó ở, họ chửi vào mặt thì cũng nghe nốt đi! 😂), khi họ đứng lên mà chiếc khăn rớt, thì nhẹ nhàng nhặt lên, gấp ngay ngắn, và để lên cái arm của ghế để khi quay lại, họ có sẵn ngay đấy, khi serve trà, hãy để cái tay cầm ở mức 4h chiều để họ với tay cái cầm dc ngay ko phải xoay cái cốc. Mình là 1 người tinh tế thế sao? hahaah! ko bao giờ! 😂😆 nhưng khi làm việc phải đeo mặt nạ vào. 😁😂 nên cuối cùng cũng bị ảnh hưởng hay sao đó mà. 😂 Có quá giả dối ko? ko, vì ko thích ai là thôi, ko nói chuyện luôn! 😊 nhẹ nhàng thế thôi. 😂 còn lại, mình nghĩ ai cũng muốn dc đối xử dịu dàng, tử tế, nên nếu làm dc, thì nên làm, cũng tốt cho mình, vì họ cảmì thoải mái với mình, thi khi gặp nhau cũng ngọt ngào, lịch sự hơn. 😎
Vậy đó! tui 2 mặt thế đó! 😜 ai ko chịu thì thôi vậy! hahha! :p
Đang chuẩn bị viết thesis, nên viết bao nhiêu là email. Nhọc xác quạ! :(
từ khi lockdown, mình chả xài tiếng Ý bao nhiêu, làm việc cũng chủ yếu tiếng Anh, ngồi nhà làm, nên cũng ko có cơ hội chat, tám với bọn bạn và đồng nghiệp bằng tiếng Ý, túm lại là tiếng Ý vẫn dở như thuở nào! hụ hụ!! Giờ còn phải đọc ngấu nghiến bao nhiêu là sách và article bằng tiếng Anh, chắc sau vụ này mình phải tập nói tiếng Ý lại từ đầu quá! :( Hiểu thì rất giỏi, mà nói thì rất dở! ôi tôi chán! :(
hồi trước đi học, đi làm, xài tiếng Ý nhiều, giờ ở nhà buồn quá! hụ hụ!!
Trường mình nhất quyết đóng cửa cầm cự, ko cho mở, hỏi boss mình là mình đến văn phòng dc, ko, chỉ nói lệnh cấm, ko ai dc vô hết! :(
-------------------------
Sắp đi Sardegna chơi, nên Quậy xúng xính dọn quần áo, va li đủ cả. Chả hiểu vì sao mà mình càng ngày càng già, nên ko còn có cái hứng thú hay quá xô bồ bất cứ 1 cái gì. Nhiều khi mình cũng tự hỏi là mình thích cái gì! Hức! Mà lo lắng, sợ hãi, hay thích cái gì cũng ko tỏ ra mặt quá nhiều. Ai ai ở đây cũng nói sao bạn dễ chịu và calm cực kỳ vậy? (óe! thật sao? chắc chưa đủ thân để mình chường cái mặt thật của mình ra?? :p). Ông prof của mình ổng cũng nói mình bình tĩnh, relax dữ thần. Trời! đâu có, nhớ lúc đó sợ và lo tới nỗi tóc thì bạc, mà mặt thì mụn đầy do quá stressed mà. Nhưng đúng là mọi người cứ tưởng mình relax, vì tối đêm vẫn đi nhậu, và sáng 4h thức học cùng ly ruọu Porto 😂 có lẽ bản chất của mình là solving problem, càng có problem thì càng calm để cắm đầu vào mà giải quyết, chứ xoắn xít lên ko làm tình hình khá hơn. 😅Thuyết trình lúc nào cũng tươi như hoa, bọn bạn đều khen là dễ hiểu, informative và cũng entertaining nữa, nó hỏi sao mày có thể make joke trên khán đài dc. 😂 để làm dc việc đó, người phụ nữ "calm" nhất thế giới cũng học bỏ mạng, và đứng trước gương thuyết trình tới mỏi hàm mà. 😖😂 điểm nào cần joke dc cũng phải tính toán để làm người nghe tỉnh giấc. Chứ họ nghe thuyết trình mấy tiếng đồng hồ, có khi nguyên 1 ngày, mình cũng rà rà rà rà như cái radio thì công sức mình research bỏ công bỏ biển, do họ ko còn hứng thú để nghe nữa. 😒Mình nhớ hồi mình làm ở Intel, boss mình là người Mỹ, dày dạn kinh nghiệm vô cùng, từng là professor của đại học, trong công việc ông thuyết trình với bao nhiêu là người, bao nhiêu đối tượng, nhưng mình nhớ trước hôm event, ổng ở văn phòng tới 11 h đêm và ổng tập thuyết trình trong meeting room. 💪💝 vÀ thế là từ đó, mình luôn luôn nhớ, ổng mà còn phải tập đêm ngày thì huống chi là mình (thuyết trình tiếng ko phải tiếng mẹ đẻ, và cũng ko có position cao để chỉ cần ho cái là người ta nghe mình, chỉ còn cách làm việc gấp đôi để người ta thích nghe mình nói và chú ý đến quan điểm của mình). không còn cách nào khác.
Kể cho chồng nghe là người ta nói em calm kìa, ổng nhảy lên "trời, ai vậy! chắc do họ ko biết em đó". :p Mình công nhận, mình có 2 khuôn mặt, 1 là bản chất thật, rất ẩu tả, lười biếng, khó tính đến ngoa ngoắt, bản chất thứ 2 là trong công việc hay với người ko thân, mình sẽ rất lịch sự, nhã nhặn. :p hay cứ gọi là performance cũng dc. trong công việc, khi boss đánh giá nhân viên, họ dùng chữ "performance", riêng với người ko quen, để giữ hình ảnh lung linh, thì cũng perform nốt. Cái này là khôn nhà dại chợ? :p Nhưng thật ra mà nói, nếu họ ko quen mình, ko cớ chi mình phải lột hết áo ra cho họ xem lưng. :p cách nhìn này chắc do ảnh hưởng của thoi gian khi còn làm ngành khách sạn du lịch. mình dc trained là 1 khi vào ca, mọi thứ phải để sau lưng và hãy yêu chiều khách nhiều nhất có thể, phải lịch sự, thanh lịch, hiếu khách, tinh tế nhất có thể. luôn nhìn vào mắt khi nói chuyện, luôn cười, luôn đi ngang hàng hoặc 2-3 bước trước khách như là 1 chủ nhà, tóc quần áo, cơ thể, răng miệng phải thật sạch, thật thơm, phải cười 1 nụ cười duyên dáng nhất, hãy nhớ tên và sở thích của họ, không bao giờ nói không. Chữ không là chữ cấm kị. khi họ có vẻ buồn chán, hãy đến với họ và nếu họ muốn nói chuyện, hãy lắng nghe (khi họ khó ở, họ chửi vào mặt thì cũng nghe nốt đi! 😂), khi họ đứng lên mà chiếc khăn rớt, thì nhẹ nhàng nhặt lên, gấp ngay ngắn, và để lên cái arm của ghế để khi quay lại, họ có sẵn ngay đấy, khi serve trà, hãy để cái tay cầm ở mức 4h chiều để họ với tay cái cầm dc ngay ko phải xoay cái cốc. Mình là 1 người tinh tế thế sao? hahaah! ko bao giờ! 😂😆 nhưng khi làm việc phải đeo mặt nạ vào. 😁😂 nên cuối cùng cũng bị ảnh hưởng hay sao đó mà. 😂 Có quá giả dối ko? ko, vì ko thích ai là thôi, ko nói chuyện luôn! 😊 nhẹ nhàng thế thôi. 😂 còn lại, mình nghĩ ai cũng muốn dc đối xử dịu dàng, tử tế, nên nếu làm dc, thì nên làm, cũng tốt cho mình, vì họ cảmì thoải mái với mình, thi khi gặp nhau cũng ngọt ngào, lịch sự hơn. 😎
Vậy đó! tui 2 mặt thế đó! 😜 ai ko chịu thì thôi vậy! hahha! :p
Nhận xét
Đăng nhận xét