Có công mài sắt, có ngày nên kim
Thứ 6 tuần trước thi 1 môn dc cho là khó nhất trong các bài học của mình, vì đó là môn văn học Tây Ban Nha. Môn này học bằng tiếng bản xứ và thi viết tiếng Tây Ban Nha 100%. và mình thì rất dốt tiếng này trong 4 thứ tiếng mà mình biết (bao gồm cả tiếng Việt, hahahha!). Ngoài rào cản ngôn ngữ, thì mình thua xa dân Châu Âu, đặc biệt là dân Ý về mặt bằng kiến thức cơ bản. Vì môn này đòi hỏi phải biết các tác giả tác phẩm từ thời classical Latin Litterature (từ thời trước công nguyên và thế kỳ thứ nhất sau công nguyên cho đến thời Renaissance). Vì các tác giả mình học dùng lại các style, và dẫn trích nhiều mẫu chuyện epic, cavalesco vào trong đó. Nếu ko biết thì học như 1 đứa mù. Cực lắm! chưa tính các kỹ thuật văn chương, tên của các cách gieo vần gốc la tinh và tiếng Hy lạp cổ, mình phải nạp 1 lượng lớn nhiều thứ vào đầu, nên thật sự rất là mệt. Vì vậy mấy đứa học chung nó thi từ năm ngoái, mình "ngâm" tới bây h mới thi.
trước khi học thì phải transcribe lại tất cả các note của bọn bạn, vì mình đi học, ko hiểu rõ dc hết lời giáo sư dạy, và ... mình lười nghe lại bài giảng, huhuhu!!! (* - quýnh dấu sao để tý kể vụ nghe lại bài giảng :p). Mình mượn note của những 4 đứa bà con ạ! đứa nào cũng điểm cao ngất ngưởng. Mỗi đứa 1 style, 1 kiểu, và chữ thì li nhi lít nhít, đọc muốn lòi cả mắt ra.
Để ra dc 1 cái note của mình, mình mất đâu 3 tháng. huhuhu! note lại lần 1, sau đó đọc lại, thấy ko hiểu gì hết.
Note lại lần 2 bằng cách đọc cùng lúc 4 quyển tập của bọn kia, để so sánh coi đứa này ghi cái gì, đứa kia ghi cái gì. 😂😂😭. viết miệt mài luôn.
Sau đó đọc lại tất tật cái note của mình, thấy nhiều thứ ko hiểu, và có 1 số bài, phải vất đi và viết lại note 1 lần nữa, đọc kỹ lại coi tụi nó ghi cái gì, và viết sao cho đọc lại vẫn hiểu (có nhiều khi lúc đó mình đọc mình nghĩ là hiểu rồi, khỏi ghi kỹ, nhưng sau đó đọc lại thì quên béng và lại ...ko hiểu!) 😪😫
Mình thì style viết note là mind mapping. (dạng viết theo màng nhện hay viết theo ý chính và dùng mũi tên diễn đạt ý, chứ ko viết toàn chữ với chữ! mình ghét học dạng ấy lắm! thằng đệ viết note giống chị, nên mình rất thích học với nó).
Sau đó ngồi tụng bỏ mạng! tụng ngày tụng đêm ... cùng Netflix 😅😅 tụng hơn 3 tháng gì đó. Tới khi thấy ok rồi thì bắt đầu chuẩn bị Flashcard. 1 mặt chỉ ghi tên tác phẩm hoặc "câu hỏi", mặt sau thì ghi keywords cho nhớ (nếu đọc câu hỏi ko nhớ, thì lật keyword ra ôn lại ý chính đó!). Những tác phẩm buộc phải "comment" trực tiếp thì mình save nó lại trong word, và ngồi "luyện" comment thẳng trên máy, luyện liên tục tù tỳ ko ngưng nghỉ.
Tới mấy ngày gần cuối là mình chơi trò kiểu câu hỏi ăn điểm của chiếc nón kỳ diệu, nghĩa là mình ghi 1 danh sách các tác phẩm, các tác giả, các câu hỏi, các tên, các chữ, các kỹ thuật văn học cần nhớ trên 1 tờ giấy, nhắm mắt chỉ bất cứ chữ nào cũng phải biết nó ở đâu, nói về cái gì, tại sao.
Dốt như vậy mà sau khi nhồi, thì tui "thách" ông giáo sư hỏi! cái gì tui cũng trả lời dc! nghĩa là những gì giáo sư nói, tui biết hết!
Học gạo thì ko nhớ dc lâu, vì mình ko có cái context, ko có 1 câu chuyện để mình nhớ kỹ. Nên lên mạng, đọc các critics, đọc các bài giảng của giáo sư khác, đọc cả wikipedia, để mình hiểu rộng hơn. Những lúc này, nó vừa ôn lại cho mình những gì mình học 1 cách "ngọt ngào và dễ hình dung hơn", ngoài ra còn bồi đắp thêm cho mình những kiến thức ngoài luồng nhiều khi giáo sư ko nói đến vì ko có thời gian và giúp mình "ăn điểm" thêm.
Tới khi đi thi, giáo sư hỏi 13 câu. câu quan trọng nhất ... ổng hỏi 1 tác phẩm mình ko có học. Ý là ko có trong giáo án. Mà giáo sư của mình thì đang ỏ Tây Ban Nha, mình ko thể giơ tay hỏi ổng là "bài này mình ko học thầy ạ!". Ngồi toát mồ hôi mẹ mồ hôi con, ko biết làm sao bây giờ! trời ơi, buồn như bị má quýnh đòn! Cái cũng cố thay vì viết về bài đó, mình viết về bài mình học. Và MAY MẮN, tui học bài rất là kỹ, các tác phẩm kia ko học, nhưng nó dc lướt qua rất nhanh trong bài giảng, và tui nhớ như lòng bàn tay. Nên tui cũng ghi luôn vào đó.
Sau đó tui về nhà tui buồn quá, nhắn tin cho bọn kia khóc lóc dữ dội. Đệ đệ nói là phải viết thư cho giáo sư báo ổng, nếu muốn cứ Cc tên nó vô email để thầy biết là có đối chiếu với sinh viên khác. Sau đó mình hỏi ý kiến của 1 giáo sư khác, ổng cũng khuyên là nên email sớm cho prof chứ để nhận điểm xong rồi mới nói, thì câu chuyện biến thành là do điểm thấp nên mình ca thán, chứ ko phải vì vấn để câu hỏi sai nữa.
Hôm nay tui nhận điểm 30 cum lode là 31/30 đóa!! là lá la la!!! ko nhận ra luôn! ko tin vô mắt mình! hí hí hí!! có điều mình còn vui hơn nữa đó là:
ĐÂY KO PHẢI LÀ LẦN ĐẦU TIÊN MÌNH DC ĐIỂM CAO MÔN VĂN HỌC TÂY BAN NHA. 2 năm trước, mình thi môn này (chương trình khác, mình phải học tổng cộng môn này ít nhất 3 năm!), mình dc 29/30 :D từ 1 giáo sư khác héng!
Suy cho cùng mình ko thuộc dạng ăn may, vì 2 giáo sư khác nhau, 2 thời điểm khác nhau.
Có phải mình rất giỏi tiếng TBN hay giỏi văn học ko?? KHÔNG! không hề! RẤT DỐT! RẤT DỞ!
Thế điều này nói lên cái gì? nói lên việc có công mài sắt có ngày nên kim. nói đến việc, nếu học, thì sẽ thành công, chứng minh dc là dù xuất phát điểm của mình rất tệ, nhưng nếu cố gắng kiên trì, thì mình sẽ có kết quả còn cao hơn cả những người có xuất phát điểm tốt hơn mình rất nhiều! 😍😍😍😎😎😎
Mình đi học ở Ý tới năm nay là năm thứ 5 các bạn ạ! Ai theo dõi blog mình thì biết, mình rất dở tiếng Ý và tiếng TBN thì khỏi bàn. Nhưng mình học gấp 10 lần hay 20 lần Ý gốc. :) Lần nào mình cũng có kết quả cực kỳ tốt! 😍😍 Mong câu chuyện này sẽ inspire các bạn đang đi du học và ham học nhe!!! 💟
* giải thích vụ nghe lại bài giảng: 5 năm trước, tiếng Ý rất dở, chỉ hỏi 1 câu hỏi đơn giản "mày từ đâu đến" mà bập bẹ bập bẹ thằng đệ phải hỏi lại là mình muốn nói gì! 😱😂Đủ giải thích khi chui vô giảng đường, tui như là vịt nghe sấm nổ! tới nỗi mà hơn 200 sinh viên nó ngồi chép bài tới rụng tay, trong khi tui chả làm gì hết! ngồi đó trơ ra! hahah! mà ngồi ngay trước mặt ông prof nha! chà! ta nói, thi thoảng thấy ổng liếc nhìn mình bằng 1 cặp mắt thương hai mà mình cũng cảm thấy tội nghiệp bản thân! 😭😭 mà tiếng Ý khác tiếng Anh hoặc tiếng Việt, tiếng Ý học thuật khác nhiều tiếng Ý văn nói! chỉ 1 ý đơn giản mà họ cũng dùng chữ khác đi, vì là giáo sư, họ dùng formal language (cách nói trang trọng, chữ trang trọng). Có lần ông prof chỉ nói đơn giản "các em NHỚ ..." mà phải quay qua hỏi thằng đệ "ổng đang nói gì vậy mày?" - "là NHỚ, NHỚ - tỷ tỷ ạ!" 😭😂😂
Thế là tui sắm cho bản thân 1 cái máy ghi âm. Tui ghi âm lại bài giảng, về nhà ngồi nghe lại bài giảng ÍT NHẤT 2 LẦN. lần 1 viết xong ko hiểu, nghe thêm lần nữa dựa trên cái note của lần 1 (hoặc lần 2, lần 3 😭😭😭) để đẻ ra 1 cái note mà mình hiểu dc! Tui học cực khổ lắm mọi người ạ!
Nhưng tui công nhận, sau 1 năm như vậy, tiếng Ý của tui cực kỳ khá khẩm, tui hiểu hết các từ luôn! và tới năm thứ 5 như bây giờ thì tui ko sợ tiếng Ý.
Tui ko chịu nghe tiếng TBN là do lười! chứ nếu tui chịu khó, tui nghĩ tui sẽ khá hơn rất nhiều. Bạn nào học tiếng, thì chịu khó! phải chịu khó và kiên trì! 💪💪💪
Hic! xong rồi đó! túm lại là điểm này ko chỉ làm tui cực kỳ mãn nguyện, mà còn tạo cho tui sức mạnh để học những cái khó nhằn hơn nữa. Cứ mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy cái gì đó quá cực, quá khó, tui luôn nghĩ "môn X, môn Y chụy còn quất thì mấy cái này là cái gì chớ bửi!" 😈😈😈
trước khi học thì phải transcribe lại tất cả các note của bọn bạn, vì mình đi học, ko hiểu rõ dc hết lời giáo sư dạy, và ... mình lười nghe lại bài giảng, huhuhu!!! (* - quýnh dấu sao để tý kể vụ nghe lại bài giảng :p). Mình mượn note của những 4 đứa bà con ạ! đứa nào cũng điểm cao ngất ngưởng. Mỗi đứa 1 style, 1 kiểu, và chữ thì li nhi lít nhít, đọc muốn lòi cả mắt ra.
Để ra dc 1 cái note của mình, mình mất đâu 3 tháng. huhuhu! note lại lần 1, sau đó đọc lại, thấy ko hiểu gì hết.
Note lại lần 2 bằng cách đọc cùng lúc 4 quyển tập của bọn kia, để so sánh coi đứa này ghi cái gì, đứa kia ghi cái gì. 😂😂😭. viết miệt mài luôn.
Sau đó đọc lại tất tật cái note của mình, thấy nhiều thứ ko hiểu, và có 1 số bài, phải vất đi và viết lại note 1 lần nữa, đọc kỹ lại coi tụi nó ghi cái gì, và viết sao cho đọc lại vẫn hiểu (có nhiều khi lúc đó mình đọc mình nghĩ là hiểu rồi, khỏi ghi kỹ, nhưng sau đó đọc lại thì quên béng và lại ...ko hiểu!) 😪😫
Mình thì style viết note là mind mapping. (dạng viết theo màng nhện hay viết theo ý chính và dùng mũi tên diễn đạt ý, chứ ko viết toàn chữ với chữ! mình ghét học dạng ấy lắm! thằng đệ viết note giống chị, nên mình rất thích học với nó).
Sau đó ngồi tụng bỏ mạng! tụng ngày tụng đêm ... cùng Netflix 😅😅 tụng hơn 3 tháng gì đó. Tới khi thấy ok rồi thì bắt đầu chuẩn bị Flashcard. 1 mặt chỉ ghi tên tác phẩm hoặc "câu hỏi", mặt sau thì ghi keywords cho nhớ (nếu đọc câu hỏi ko nhớ, thì lật keyword ra ôn lại ý chính đó!). Những tác phẩm buộc phải "comment" trực tiếp thì mình save nó lại trong word, và ngồi "luyện" comment thẳng trên máy, luyện liên tục tù tỳ ko ngưng nghỉ.
Tới mấy ngày gần cuối là mình chơi trò kiểu câu hỏi ăn điểm của chiếc nón kỳ diệu, nghĩa là mình ghi 1 danh sách các tác phẩm, các tác giả, các câu hỏi, các tên, các chữ, các kỹ thuật văn học cần nhớ trên 1 tờ giấy, nhắm mắt chỉ bất cứ chữ nào cũng phải biết nó ở đâu, nói về cái gì, tại sao.
Dốt như vậy mà sau khi nhồi, thì tui "thách" ông giáo sư hỏi! cái gì tui cũng trả lời dc! nghĩa là những gì giáo sư nói, tui biết hết!
Học gạo thì ko nhớ dc lâu, vì mình ko có cái context, ko có 1 câu chuyện để mình nhớ kỹ. Nên lên mạng, đọc các critics, đọc các bài giảng của giáo sư khác, đọc cả wikipedia, để mình hiểu rộng hơn. Những lúc này, nó vừa ôn lại cho mình những gì mình học 1 cách "ngọt ngào và dễ hình dung hơn", ngoài ra còn bồi đắp thêm cho mình những kiến thức ngoài luồng nhiều khi giáo sư ko nói đến vì ko có thời gian và giúp mình "ăn điểm" thêm.
Tới khi đi thi, giáo sư hỏi 13 câu. câu quan trọng nhất ... ổng hỏi 1 tác phẩm mình ko có học. Ý là ko có trong giáo án. Mà giáo sư của mình thì đang ỏ Tây Ban Nha, mình ko thể giơ tay hỏi ổng là "bài này mình ko học thầy ạ!". Ngồi toát mồ hôi mẹ mồ hôi con, ko biết làm sao bây giờ! trời ơi, buồn như bị má quýnh đòn! Cái cũng cố thay vì viết về bài đó, mình viết về bài mình học. Và MAY MẮN, tui học bài rất là kỹ, các tác phẩm kia ko học, nhưng nó dc lướt qua rất nhanh trong bài giảng, và tui nhớ như lòng bàn tay. Nên tui cũng ghi luôn vào đó.
Sau đó tui về nhà tui buồn quá, nhắn tin cho bọn kia khóc lóc dữ dội. Đệ đệ nói là phải viết thư cho giáo sư báo ổng, nếu muốn cứ Cc tên nó vô email để thầy biết là có đối chiếu với sinh viên khác. Sau đó mình hỏi ý kiến của 1 giáo sư khác, ổng cũng khuyên là nên email sớm cho prof chứ để nhận điểm xong rồi mới nói, thì câu chuyện biến thành là do điểm thấp nên mình ca thán, chứ ko phải vì vấn để câu hỏi sai nữa.
Hôm nay tui nhận điểm 30 cum lode là 31/30 đóa!! là lá la la!!! ko nhận ra luôn! ko tin vô mắt mình! hí hí hí!! có điều mình còn vui hơn nữa đó là:
ĐÂY KO PHẢI LÀ LẦN ĐẦU TIÊN MÌNH DC ĐIỂM CAO MÔN VĂN HỌC TÂY BAN NHA. 2 năm trước, mình thi môn này (chương trình khác, mình phải học tổng cộng môn này ít nhất 3 năm!), mình dc 29/30 :D từ 1 giáo sư khác héng!
Suy cho cùng mình ko thuộc dạng ăn may, vì 2 giáo sư khác nhau, 2 thời điểm khác nhau.
Có phải mình rất giỏi tiếng TBN hay giỏi văn học ko?? KHÔNG! không hề! RẤT DỐT! RẤT DỞ!
Thế điều này nói lên cái gì? nói lên việc có công mài sắt có ngày nên kim. nói đến việc, nếu học, thì sẽ thành công, chứng minh dc là dù xuất phát điểm của mình rất tệ, nhưng nếu cố gắng kiên trì, thì mình sẽ có kết quả còn cao hơn cả những người có xuất phát điểm tốt hơn mình rất nhiều! 😍😍😍😎😎😎
Mình đi học ở Ý tới năm nay là năm thứ 5 các bạn ạ! Ai theo dõi blog mình thì biết, mình rất dở tiếng Ý và tiếng TBN thì khỏi bàn. Nhưng mình học gấp 10 lần hay 20 lần Ý gốc. :) Lần nào mình cũng có kết quả cực kỳ tốt! 😍😍 Mong câu chuyện này sẽ inspire các bạn đang đi du học và ham học nhe!!! 💟
* giải thích vụ nghe lại bài giảng: 5 năm trước, tiếng Ý rất dở, chỉ hỏi 1 câu hỏi đơn giản "mày từ đâu đến" mà bập bẹ bập bẹ thằng đệ phải hỏi lại là mình muốn nói gì! 😱😂Đủ giải thích khi chui vô giảng đường, tui như là vịt nghe sấm nổ! tới nỗi mà hơn 200 sinh viên nó ngồi chép bài tới rụng tay, trong khi tui chả làm gì hết! ngồi đó trơ ra! hahah! mà ngồi ngay trước mặt ông prof nha! chà! ta nói, thi thoảng thấy ổng liếc nhìn mình bằng 1 cặp mắt thương hai mà mình cũng cảm thấy tội nghiệp bản thân! 😭😭 mà tiếng Ý khác tiếng Anh hoặc tiếng Việt, tiếng Ý học thuật khác nhiều tiếng Ý văn nói! chỉ 1 ý đơn giản mà họ cũng dùng chữ khác đi, vì là giáo sư, họ dùng formal language (cách nói trang trọng, chữ trang trọng). Có lần ông prof chỉ nói đơn giản "các em NHỚ ..." mà phải quay qua hỏi thằng đệ "ổng đang nói gì vậy mày?" - "là NHỚ, NHỚ - tỷ tỷ ạ!" 😭😂😂
Thế là tui sắm cho bản thân 1 cái máy ghi âm. Tui ghi âm lại bài giảng, về nhà ngồi nghe lại bài giảng ÍT NHẤT 2 LẦN. lần 1 viết xong ko hiểu, nghe thêm lần nữa dựa trên cái note của lần 1 (hoặc lần 2, lần 3 😭😭😭) để đẻ ra 1 cái note mà mình hiểu dc! Tui học cực khổ lắm mọi người ạ!
Nhưng tui công nhận, sau 1 năm như vậy, tiếng Ý của tui cực kỳ khá khẩm, tui hiểu hết các từ luôn! và tới năm thứ 5 như bây giờ thì tui ko sợ tiếng Ý.
Tui ko chịu nghe tiếng TBN là do lười! chứ nếu tui chịu khó, tui nghĩ tui sẽ khá hơn rất nhiều. Bạn nào học tiếng, thì chịu khó! phải chịu khó và kiên trì! 💪💪💪
Hic! xong rồi đó! túm lại là điểm này ko chỉ làm tui cực kỳ mãn nguyện, mà còn tạo cho tui sức mạnh để học những cái khó nhằn hơn nữa. Cứ mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy cái gì đó quá cực, quá khó, tui luôn nghĩ "môn X, môn Y chụy còn quất thì mấy cái này là cái gì chớ bửi!" 😈😈😈
Nhận xét
Đăng nhận xét